“Thứ lỗi, là trẫm nhất thời giận đến hồ đồ.”
Xem ra người có thông minh đến mấy, lúc gấp gáp cũng không đủ tỉnh táo.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Người ghen rồi sao?”
Hắn cãi cố: “Trẫm không có.”
Ta rất chắc chắn: “Người ghen rồi.”
“Trẫm thật sự không có!”
Vành tai hắn đều đỏ bừng, hoàn toàn không cãi lại được ta, quay đầu bỏ đi.
Bước chân rất lớn, ba bước hóa hai, dưới chân sinh gió.
Thật thú vị.
Ta nhảy nhót theo sau.
“Kỳ Kiêu, đợi ta với mà.”
Hắn quay đầu hăm dọa ta: “Dám cả gan gọi thẳng tên húy của trẫm, sẽ trị tội bất kính của nàng.”
Miệng hắn thì nói thế nhưng bước chân đã chậm lại.
Ta nhào tới ôm chầm lấy.
“Người không nỡ đâu! Kỳ Kiêu Kỳ Kiêu Kỳ Kiêu…”
Ta cứ thế vừa đùa giỡn vừa về tẩm cung, đóng cửa lại, hắn đột nhiên như biến thành người khác, ôm ta lên giường rồi nhìn từ dưới lên.
Trong ánh mắt có vài phần khao khát.
“Vừa rồi có ảnh vệ theo sau … Làm sao tiện được, giờ thì có thể rồi. Tiểu Ngư, gọi thêm một tiếng.”
Ta chớp chớp mắt.
“Bệ hạ.”
“Không phải cái này …”
Hắn thiết tha nhìn ta: “Cầu xin nàng đó, gọi thêm một tiếng đi.”
Ta khúc khích cười: “Là tội bất kính đó nha!”
Kỳ Kiêu đích thực ăn một cú boomerang, buồn bực không nói nên lời.
Hắn giống như cún con bị nhốt ngoài cửa, cụp tai tủi thân.
Ta đột nhiên muốn đùa nghịch một chút.
Vì hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, vậy ta cứ trêu chọc hắn chơi đùa thôi.
Ta thầm niệm trong lòng.
[Bệ hạ?]
Hắn xoay người, quay lưng về phía ta.
[Kỳ Kiêu?]
Hắn không hề lay chuyển.
[Thật sự giận rồi sao?]
[Thật sự không thèm để ý ta nữa sao?]
Được thôi.
[Phu quân?]
[Ca ca?]
“Nàng!”
Hắn quay lại lại, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu hoàn chỉnh: “Nàng ỷ trẫm thích nàng mà làm càn!”
“Nàng, thật khó nói lý!”
Nhìn xem, chỉ cần chút tâm tư cẩn thận là có thể nắm thóp hắn.
Thật dễ như trở bàn tay.
Dễ như trở bàn tay vậy!
13
Ngày thứ ba sau khi sứ thần rời đi.
Kỳ Kiêu cố ý thần bí nói muốn cho ta một bất ngờ.
“Là gì vậy?”
“Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Ta quấn lấy hắn suốt cả đoạn đường, hắn vẫn luôn giữ bí mật không chịu nói.
Cuối cùng dẫn ta đến trước một tòa cung điện.
“Đợi ái phi tận mắt nhìn thấy, sẽ biết là gì thôi.”
Ta ôm theo thắc mắc, đẩy cửa bước vào.
“Tỷ tỷ!”
Thiếu nữ thân mặc trường váy màu xanh nước biển nhào vào lòng ta, giòn tan gọi.
Ta hoàn toàn sững sờ, không dám tin vào mắt mình.
Cô nương mười hai tuổi đang độ tuổi cập kê, vóc dáng ngày một cao lớn, nét ngây thơ trên khuôn mặt cũng dần phai nhạt, càng lớn càng thanh tú mỹ lệ.
Khi ta nhìn thấy nàng ấy, còn có chút sợ nhận sai.
Ta mở miệng nhưng nước mắt đã tuôn trước lời.
“Gia Lâm.” Ta và nàng ấy ôm nhau khóc: “Gia Lâm của ta …”
Nàng ấy là người thân ruột thịt duy nhất của ta, là người quan trọng nhất trên thế gian này của ta.
Nhiều năm trước, phụ thân nghiện cờ b.ạ.c muốn bán chúng ta đi để trả nợ.
Ta thừa lúc đêm tối đánh ngất ông ta, dẫn theo muội muội đang mắc bệnh cũ không chữa khỏi mà trốn ra ngoài.
Sau này vào Lục phủ, Lục Hủ Chi chỉ cho hai tỷ muội ta gặp nhau một lần một tháng, sau khi đến nước Ngụy thì lại càng không có cơ hội gặp mặt.
Ta vốn cho rằng sẽ phải vĩnh viễn chia lìa.
Giờ thấy nàng ấy xuất hiện trước mắt, cứ như đang nằm mơ vậy.
Ta quá đỗi kích động, cũng quá đỗi đau lòng.
Cảm xúc hoàn toàn không thể kiềm chế, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ta chui vào trong chăn cuộn tròn lại khóc, úp mặt vào gối khóc.
Trước khi ngủ, mắt ta đỏ hoe, góc chăn ướt đẫm nước mắt bị ta nắm đến nhăn nhúm.
Kỳ Kiêu kéo ta dậy.
“Dậy đi, không được ngủ.”
Hắn nghiêm túc giải thích với ta: “Khóc mà ngủ, ngày mai tỉnh dậy đầu sẽ đau.”
Ta vùi mặt vào n.g.ự.c hắn lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nấc lên.
"Sao bệ hạ lại biết được?”
“Chẳng lẽ trước đây, bệ hạ cũng thường xuyên khóc mà ngủ sao?”
Ta khóc lâu như vậy, đến tận bây giờ mở miệng nói chuyện, mới phát hiện giọng mình khàn đến lạ thường.
“Phải.”
Hắn rũ mắt xuống nhưng không hề né tránh vấn đề này.
“Mẫu hậu là cung nữ được phụ hoàng lâm hạnh lúc say rượu, thân phận ti tiện, lúc nhỏ trẫm thường bị vài huynh trưởng bắt nạt.”
“Mẫu thân của bọn họ xuất thân danh môn, ăn mặc dùng vật đều hơn hẳn trẫm, vóc dáng cũng cao, ỷ vào điểm này nên bắt trẫm học chó sủa hoặc quỳ xuống rồi chui qua háng của bọn họ.”
Ta nghe mà nước mắt vừa ngưng lại lại muốn tuôn rơi.
Trong lòng phải trải qua bao nhiêu gian khổ và giãy giụa, mới có thể kể ra những chuyện buồn thảm trong quá khứ một cách nhẹ nhàng như vậy.
Tuy nhiên lúc này, hắn lại chuyển đề tài.
“Sau này sẽ không bao giờ nữa.”
“Bởi vì trẫm đã g.i.ế.c sạch bọn họ rồi.”
Hắn còn chu đáo bổ sung: “Ta hái đầu bọn họ xuống làm bóng mà đá.”
Khi hắn nói chuyện, đuôi lông mày nhếch lên.
Sắc mặt vui vẻ không thể che giấu.
“…”
Ta nghẹn họng.