Mau im miệng đi.
Không khí bi thương khó khăn lắm mới tạo dựng được, bị hắn phá hỏng chỉ bằng hai câu nói.
Ta vươn ngón út.
“Tóm lại, sau này hai chúng ta đều không được khóc nữa, móc ngoéo!”
Móc ngoéo, đóng dấu.
Hắn nâng mặt ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa trán, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng xoay chuyển đến môi.
“Được.”
“Sau này, trẫm sẽ không bao giờ để nàng khóc nữa.”
14
Khi Kỳ Kiêu đón sinh thần, triều thần và sứ giả các nước đã gửi đến rất nhiều lễ vật chúc mừng.
Mặc dù ta không phải là thọ tinh nhưng cuối cùng lễ vật đều chui vào túi ta.
Cũng coi như cáo mượn oai hùm!
Ta bóc từng hộp lễ vật một.
Gương đá quý, bình thủy tinh, thư họa cổ vật, tượng ngọc phỉ thúy… Còn có cả chiếc đồng hồ Tây Dương cứ đúng giờ là chim công sẽ xòe đuôi.
Ta sờ đi sờ lại, không nỡ rời tay.
Kỳ Kiêu cứ thế mỉm cười nhìn ta bày biện.
Hỏi: “Tất cả lễ vật đều đã bóc xong rồi?”
“Ưm ưm!”
Hắn nghe xong, một tay ôm ta lên rồi đi về phía trướng lụa trong phòng ngủ.
Ta có hơi căng thẳng, siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.
“A, phu quân…”
Hắn khẽ “ừm” một tiếng, cắn vào dải buộc áo trước n.g.ự.c ta, từ từ gỡ chiếc nơ bướm.
“Vậy bây giờ.”
“Trẫm cũng muốn bóc lễ vật của mình rồi.”
Vầng trăng thẹn thùng, lẳng lặng ẩn vào trong mây, gió đêm chợt nổi lên, mang theo một trận mưa xuân cấp tập.
Cành hoa khẽ run rẩy, khát khao được mưa móc tưới nhuận.
Vạn vật trong núi đều câm lặng, một vì sao lấp lánh trên mặt nước.
Phong nguyệt nơi đây vô hạn.
[Phiên ngoại.]
1
[Cũng có tên là: Nhật ký đọc tâm của cẩu Hoàng đế.]
Ngụy Sở liên hôn, nghênh đón công chúa.
Sứ thần đối diện khoe khoang đến trời mây, dung mạo công chúa mỹ lệ, xứng danh đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
Hừ, thì sao chứ?
Trẫm đã mài kiếm mười tám năm, trái tim tựa như đá tảng lạnh lẽo cứng rắn.
Tuyệt đối không thể vì thế mà lay động.
Nhưng Lễ bộ nói nàng là phi tần đầu tiên của trẫm.
Vài nghi thức vẫn phải tiến hành.
Trẫm không tình nguyện, làm theo từng bước.
Bái thiên địa, tế tông miếu, vén khăn che mặt.
“Huhu, c.h.ế.t mất…”
Ồn c.h.ế.t đi được, ai đang nói vậy?
Trẫm nhìn quanh bốn phía, không có người nào khác.
Công chúa chớp chớp mắt, e lệ nhìn trẫm.
Tiếng nói lại không ngừng truyền đến.
“Mạo danh công chúa là tội khi quân đấy, đến lúc đó chẳng phải ta sẽ c.h.ế.t thành từng mảnh sao? Đừng mà đừng mà…”
Công chúa giả?
Tuyệt đối đừng bị phát hiện?
Thông minh như trẫm, lập tức đã hiểu được mấu chốt trong lời nàng.
Dám lừa trẫm, xếp hàng lấy số chuẩn bị chờ c.h.ế.t đi!
Không đúng.
Lỡ nàng là gián điệp của nước Sở thì sao?
Trẫm có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, điều đó chứng tỏ có thể thông qua người này để thu thập cơ mật của nước Sở.
Cứ giữ mạng nàng lại đã.
Xem khi nào nàng lộ chân tướng.
Hừ hừ.
Trẫm có thừa kiên nhẫn để đối phó với nàng.
2
Thất sách rồi.
Người này ồn ào quá rồi.
Kiên nhẫn của trẫm đã cạn sạch rồi.
Thử hỏi lúc ngủ, có một con muỗi cứ vo ve bên tai, liệu hắn còn ngủ được sao?
Rồi con muỗi này còn liên tục quấy rầy ngươi, xem ngươi có lớn không.
…Lớn hay không còn cần nàng nói sao?
Không chịu nổi nữa rồi.
Lật chăn!
3
Trẫm thật sự đã khinh địch rồi.
Tiếng đó vậy mà lại có thể truyền xuyên qua một bức tường.
Lạnh lẽo thê lương như khóc như than.
Hóa ra nàng có một đoạn kinh nghiệm bi thảm như vậy.
Hơi đáng thương.
Nhưng mà.
Bây giờ trẫm bị nàng làm ồn đến không ngủ được, sáng mai còn phải lâm triều đúng giờ, trẫm đáng thương hơn nhiều!
4
Đêm qua, trẫm không ngủ ngon, giờ thái dương cứ giật thình thịch.
Trẫm vốn định ngủ bù một giấc trong Ngự Thư Phòng.
Cái nữ nhân kia! Sao lại đến nữa rồi?
Trẫm hiểu rồi.
Nàng không phải gián điệp, cũng chẳng phải thích khách.
Nàng do nước Sở đặc biệt phái tới để làm phiền c.h.ế.t trẫm đây mà.
Ngày nào cũng vo ve bên tai trẫm, làm trẫm không ngủ ngon cũng không phê duyệt tấu chương được, sớm c.h.ế.t non, chờ đến khi nước Ngụy đại loạn, nước Sở bọn họ có thể thừa cơ mà xâm nhập… Quả là một quỷ kế độc ác!
Không gặp!
Trẫm đang định để Lý Toàn đuổi người đi.
Tiếng lòng của nàng truyền vào qua cánh cửa.
“Hôm nay không được, ngày mai còn phải đến, ngày mai không được, ngày mốt còn phải đến…”
Trẫm như gặp phải đại địch.
Cái gì?
Kiên trì không ngừng như thế, là muốn đối đầu với trẫm đấy à?
Bớt một chuyện hơn một chuyện, vẫn nên mau chóng đuổi nàng đi, cứu lấy sự yên tĩnh.
Trẫm mở cửa.
Nàng ngoan ngoãn xách theo hộp điểm tâm.
Công bằng mà nói, người thật sự rất đẹp.
Lại còn thơm tho.
Đồ ăn cũng khá ngon.
Được rồi, trẫm chỉ dung túng nàng lần này thôi.
Hôm nay làm hôn quân đến đây là đủ.
Đóng cửa.
5
Trẫm không biết người đứng sau điều khiển nàng lại tàn nhẫn đến vậy.
Lại có thể xuống tay nặng như thế.
Nàng bị hành hạ không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như không có huyết sắc.
Có lẽ khi yếu đuối thì càng muốn có người để dựa dẫm.
Miệng nàng nói không sao nhưng trong lòng lại không ngừng kêu muốn ôm.
Được được được, ôm ôm ôm.
Trẫm lại dung túng nàng lần cuối.
Nàng nép trong lòng trẫm ngủ thiếp đi.
Cảm giác ôm nàng còn tốt hơn tưởng tượng.
Một nơi mềm mại nào đó trong tim bỗng chốc sụp đổ.
Nàng ngủ rất say, huyết sắc trên mặt dần dần hồi phục.
Chắc đã mơ thấy giấc mộng đẹp nào đó.