Khóe môi ngậm lấy ý cười nhàn nhạt.
Một trận đau nhói truyền đến từ lồng ngực.
… Không đúng! Rốt cuộc nàng đã mơ thấy cái gì!
6
Trẫm nói cho nàng biết nơi đây là nước Ngụy, trẫm có tiếng nói.
Thay vì bị Lục Hủ Chi kiềm chế sắp đặt thì không bằng tìm trẫm làm chỗ dựa.
Nàng hiểu như có như không, cứ nhìn chằm chằm trẫm rồi gật đầu.
Một loại lực xung kích mang tên mỹ mạo trực tiếp đánh vào tim.
Sao trẫm lại chảy m.á.u mũi rồi?
Trẫm cảnh cáo chính mình, không thể bị mỹ sắc mê hoặc!
Bằng không chẳng phải là hôn quân sao?
Trẫm liên tục đọc thầm Thanh Tâm chú trong lòng.
Nàng vô tội nói: “Thần thiếp không hề mê hoặc bệ hạ, thần thiếp chẳng làm gì cả.”
Trẫm nghiến răng nghiến lợi: “Nàng nhìn chằm chằm trẫm, thủ đoạn của nàng thật cao minh!”
“Được thôi, vậy ta không nhìn nữa.”
Nàng dùng khăn lụa đỏ che mắt.
“Bệ hạ, như vậy được chưa?”
Môi đỏ khép mở.
Lẩm bẩm gì đó.
Không hiểu.
Muốn hôn.
… Sao trẫm lại ngất đi rồi!
Thôi vậy, từ bỏ giãy giụa.
7
Nàng thật đẹp!
Trẫm thật thích!
Trẫm chính là hôn quân! (Hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực)
8
Ảnh vệ chặn được một phong mật tín do Lục Hủ Chi truyền đến.
Trẫm tức đến mức nắm chặt nắm đấm.
Hão huyền, không biết xấu hổ.
Người mà chính tay trẫm đã đón về thì đừng hòng đưa nàng đi!
Nhưng tối đó, ảnh vệ vội vàng báo tin.
“Không thấy quý phi nương nương đâu rồi!”
Trẫm đập bàn đứng dậy: “Cái gì?”
“Vừa rồi quý phi đã cho người trong cung lui hết, nói muốn một mình tĩnh tâm, đợi đến khi cung nữ phát hiện không đúng thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi!”
Nàng thật sự bỏ trốn cùng Lục Hủ Chi rồi sao?
“Đi, đuổi theo.”
Trẫm nghiến răng nghiến lợi rồi lại dặn dò: “Kẻ họ Lục cứ thế mà c.h.é.m g.i.ế.c tại chỗ, còn đưa nàng về đây, không được làm tổn hại một sợi tóc nào của nàng. Trẫm muốn nàng sống tốt, nhốt nàng vào mật thất, ngày đêm trừng phạt thật kỹ.”
Trẫm không phải đang nói lời tàn nhẫn.
Trẫm thật sự hết cách rồi.
Trẫm giận đến mức bất lực.
Rõ ràng trẫm biết nàng tàn nhẫn tuyệt tình, bỏ lại trẫm để bỏ đi cùng tên nam nhân khốn kiếp kia nhưng khi tóm được nàng, trẫm cũng không nỡ nói nặng lời.
Trẫm hận nàng lắm.
Hận nàng không yêu trẫm.
Thẩm Gia Ngư.
Rốt cuộc nàng… Có tim không.
9
Ồ.
Thì ra là hiểu lầm.
Vậy thì không sao rồi.
Nàng bưng điểm tâm, mắt sáng lấp lánh.
“Bệ hạ muốn cùng nếm thử không?”
“…”
“…”
Nàng ăn đi.
Trẫm đột nhiên nhớ ra hôm nay lâm triều có vài tên đại thần khó coi vẫn chưa mắng.
Trẫm đi trước một bước.
Có phải nàng tự cho rằng có thể nắm thóp được trẫm, ỷ trẫm thích nàng mà có thể tùy tiện làm càn không?
Lạnh lùng, nhất định phải lạnh lùng!
Hôm nay trẫm phải cho nàng biết không thể thách thức giới hạn của trẫm!
Không lạnh nổi chút nào.
Giới hạn của trẫm cứ lùi dần lùi dần.
Cảm giác như nàng đang đùa giỡn trẫm trong lòng bàn tay, giống như đùa giỡn một chó con.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Làm chó thì có sao?
Làm chó cũng chẳng mất mặt.
12
Thật ra trẫm vẫn luôn phái người tìm kiếm muội muội của nàng, luôn sẵn sàng bí mật đưa người về đây.
Cũng luôn cho người bí mật điều tra loại độc nàng đã trúng.
Ngày hôm sau tìm được thuốc giải.
Trẫm bí mật xử tử Xuân Đào và Xuân Hạnh.
Nô tài ỷ thế h.i.ế.p người không thể giữ lại.
Sau này trẫm lại hỏi nàng, có muốn lấy mạng Lục Hủ Chi không.
Nàng trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng lắc đầu.
“Nếu không phải nhờ hắn thì hôm nay thần thiếp cũng sẽ không ở bên cạnh bệ hạ.”
Không hổ là nữ tử trẫm yêu quý.
Xinh đẹp như vậy thì thôi đi, tâm địa lại còn lương thiện.
Trẫm đại phát từ bi.
Tháo một cánh tay của tên họ Lục.
Cho hắn nhớ đời.
Người bên nước Sở đến đòi lời giải thích.
Nói đùa sao.
Là hắn xui xẻo, trên đường gặp phải sơn phỉ, liều c.h.ế.t chống trả, quang vinh bị thương đó thôi.
Liên quan gì đến trẫm?
Cứ đi mà nói với trăm vạn đại quân của trẫm đi.
13
Yến tiệc trong cung.
Nàng ngồi bên cạnh trẫm, nhấc một chùm nho lên.
Sao vậy?
Nàng muốn diễn cảnh bạo quân và yêu phi đút nho trong thoại bản sao?
Đã vậy, trẫm đành miễn cưỡng phối hợp một chút vậy.
Trẫm: “A…”
Nàng không hề ngẩng đầu, thoăn thoắt ăn hết cả một chùm nho, cuối cùng mới chú ý tới trẫm đang cứng đờ như tượng bên cạnh.
Nàng nghi ngờ hỏi: “Người ‘a’ cái gì vậy?”
“…”
Trẫm không sao.
Trẫm tự mình ổn định lại.
Đúng lúc thị nữ bưng lên một đĩa cá chìa vôi.
Cá chìa vôi nhiều xương, trẫm gắp một miếng, tỉ mỉ gỡ xương cá.
Nàng cũng không rảnh rỗi.
Bận rộn nhìn những nam nhân dưới đài.
[Vị tiểu tướng quân buộc đuôi ngựa cao ở hàng thứ ba bên trái thật đẹp trai, yêu rồi yêu rồi!]
[Vị mặc đồ đỏ bên phải có phải là Trạng nguyên mới năm nay không? Ta thấy phong vận hắn cũng vẹn toàn!]
[Yến tiệc trong cung này đơn giản quá tuyệt! Tìm cớ tổ chức thêm một trăm lần nữa vậy!]
Trẫm hít thở sâu.
Trẫm không giận.
Trẫm quyết định lạnh lùng gỡ xương cá.
Miếng thịt cá trắng nõn rơi vào bát.
Mắt nàng sáng lấp lánh.
Trong lòng hân hoan: “Phu quân đối với ta tốt nhất!”
Hừ hừ.
Nhìn thấy không?
Nàng vừa rồi nhìn trúng biết bao nam nhân nhưng chỉ gọi mỗi mình trẫm là phu quân.
Trẫm là người nàng yêu nhất trong số những người “thấy một yêu một”.
Nàng quả nhiên rất yêu trẫm.
Trẫm muốn khóc c.h.ế.t đây.
14
Với tư cách là Hoàng đế, phải viết vài lời huấn dụ cho con cháu đời sau.
Trẫm suy nghĩ nát óc, từng câu từng chữ đều cẩn trọng.
[Điều thứ nhất.]
[Đắm chìm trong tình ái là đại kỵ của bậc quân vương.]
Ngoài Ngự Thư Phòng, tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần.
“Phu quân, tối nay chúng ta ra ngoài cung ăn món hoành thánh canh gà kia nhé!”
Là ai?
Thì ra là hoàng hậu yêu quý của trẫm!
Hôm nay viết đến đây thôi.
Tan họp!
(Hết)