Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Tiểu Lý gọi điện báo người nhà nạn nhân lại kéo đến bệnh viện gây rối, sao cậu lại không nghe máy?"
Tiểu Trương nghe vậy mới vội vàng lôi điện thoại ra, phát hiện tối qua bị bé ma nhỏ này doạ sợ, sáng ra quên cả sạc pin, điện thoại đã tắt nguồn từ lúc nào không hay. "Xin lỗi sếp, điện thoại của tôi hết pin nên đã tắt nguồn rồi ạ."
Điện thoại tắt nguồn giữa lúc làm việc, đây quả là điều tối kỵ.
Yến Tu Văn không truy hỏi thêm: "Người không sao là tốt rồi. Lần sau không được tái phạm nữa."
"Vậy cùng lên xem người nhà nạn nhân thế nào." "Rõ rồi, sếp."
Yến Thanh và Yến Thù đồng thời giơ tay, vẫy chào tạm biệt Yến Tu Văn và Tiểu Trương nhưng lại bị một câu nói của anh giữ chân lại.
"Hai cô bé đã hứng thú với việc điều tra án như vậy thì đi theo luôn đi."
Yến Thù vừa nghe, đôi mắt lập tức sáng rực lên: "Vâng ạ!"
Tiểu Trương đứng bên cạnh không nhịn được cười: "Cô Yến đây đam mê điều tra án đến vậy, không lẽ sau này muốn theo nghiệp sếp sao?"
Yến Thù lại lắc đầu tỏ vẻ chê bai: "Chắc chắn là em sẽ giỏi giang hơn chú út nhiều!"
Đến lúc đó, em và chị gái sẽ thành một cặp trời sinh, em bắt kẻ ác, chị bắt ác ma, Bộ Đôi Sát Thủ Hắc Bạch, càn quét khắp cõi âm dương!
Hoặc là mở một cái đạo quán chuyên tâm linh, chị gái bắt ma, còn em sẽ phụ trách những việc lặt vặt hậu cần phía sau, từ nhận mối làm ăn đến thu tiền công các kiểu.
Cứ như bây giờ vậy, lại còn được ở cùng chị gái mỗi ngày, chẳng cần lo lắng cho cái người mãi không lớn ở nhà ấy nữa, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
Yến Thanh nhìn vẻ mặt mơ mộng của cô em gái là biết ngay, chắc chắn lại đang mộng mơ viển vông rồi.
Yến Tu Văn và Tiểu Trương đi phía trước, Yến Thanh giơ tay, gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Yến Thù: "Đi đứng chẳng chịu nhìn đường, lát nữa mà té ngã thì m.ô.n.g nở hoa cho xem." Giọng cô thoáng chốc trở nên vui vẻ, nghe là biết tâm trạng đang rất tốt.
Nhưng Yến Thù nghe thấy lời này lại theo phản xạ ôm chầm lấy m.ô.n.g mình.
Mông của một thiếu nữ xinh đẹp sao có thể nở hoa được chứ!
Khóe môi Yến Thanh khẽ nhếch lên. Con bé này ngây ngô thật, trêu chọc đúng là thú vị hơn ông chú kia gấp bội.
Đúng lúc này, người đàn ông đang đi phía trước bỗng dưng phụt một tiếng hắt hơi.
"Hắt xì!"
Tiểu Trương bên cạnh quan tâm hỏi: "Sếp, sếp bị cảm rồi à?"
"Không có."
"Dạo này trời bắt đầu trở lạnh rồi đó, sếp phải chú ý giữ ấm nha, dù sao thì sức khỏe của sếp cũng đâu còn được như xưa…".
"Không cảm." Ba chữ ngắn gọn của Yến Tu Văn đã cắt ngang nửa câu sau của Tiểu Trương.
Tiểu Trương lặng lẽ thở dài trong lòng: Đã là con người, ai rồi cũng phải chấp nhận tuổi già thôi, cớ gì cứ phải tỏ ra cứng rắn chứ?
Đoàn bốn người một hồn ma đi thang máy lên lầu. Lúc này, từ hành lang bên ngoài phòng bệnh, tiếng ồn ào huyên náo cùng những lời chửi rủa vang vọng đến tận cửa thang máy, vừa mở ra đã nghe rõ mồn một.
Người nhà của cả hai nạn nhân đều đã kéo đến, tổng cộng năm người. Lúc này, họ đang la hét ầm ĩ, người đòi gặp hung thủ, kẻ gào thét bắt hung thủ phải đền mạng, bị hai cảnh sát mặc thường phục cùng các bác sĩ, y tá trực ban chặn đứng.
Thấy không thể vào được, họ bèn chỉ thẳng vào mặt những người xung quanh mà chửi rủa: "Trời ơi! Mấy người làm cảnh sát, làm bác sĩ y tá, tất cả đều là một lũ bao che, chỉ biết che chắn cho con khốn sát nhân ở bên trong!"
Lại vừa quay sang đám đông hò hét: "Cái tiện nhân trong phòng bệnh kia đã quyến rũ, thậm chí còn g.i.ế.c c.h.ế.t con trai tôi! Cái thời buổi này còn luật pháp hay không hả?"
Những người xung quanh chỉ trỏ bàn tán, có người còn rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh.
Một người nhà trong số đó còn lăn đùng ra đất ăn vạ: "Ối giời ơi… Cảnh sát bác sĩ đánh người ta! Lũ khốn nạn vô lương tâm này, mau có ai đến quản lý đi chứ!"
"Con trai tôi c.h.ế.t rồi, các người đều là đồng lõa, tất cả đều phải bị tống vào tù hết…"
Lợi dụng lúc hỗn loạn, có vài kẻ định len vào nhìn trộm người trong phòng bệnh nhưng đã bị chặn đứng. Chẳng biết ai là người ra tay trước, chỉ thấy người này xô ngã người kia, cãi vã vài câu rồi lập tức lao vào ẩu đả.