Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 101

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Có thể nói đó là một khung cảnh hỗn loạn thật sự.

Yến Thù tròn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Hôm nay coi như cô đã được mở rộng tầm mắt, thế nào là ăn vạ giữa chốn đông người, thế nào là chửi rủa bằng những lời lẽ chợ búa… Quả nhiên là dân trí, thật khó mà đỡ nổi.

Cô đột nhiên cảm thấy Yến Kiều Kiều và thím hai ở nhà thực ra cũng có chút đáng yêu.

Giá trị con người, quả nhiên phải có sự so sánh mới càng hiện rõ.

Tiểu Trương nhìn cảnh tượng hỗn loạn mà thấy nhức đầu. Gặp phải kiểu người nhà này, nói họ vô lý thì cũng chẳng đúng hoàn toàn, dù sao con trai họ cũng vừa mới qua đời, chẳng lẽ lại có thể nói là c.h.ế.t đáng đời sao?

Nhưng cũng không thể đứng về phía họ. Mà nếu có ý khuyên can, ngay lập tức họ sẽ la lối rằng mình bao che cho hung thủ, thậm chí còn quay video tung lên mạng. Chỉ chưa đầy một ngày là có thể nổi như cồn khắp cả nước.

Không ít đồng nghiệp của cậu đã bị "nổi tiếng" bất đắc dĩ theo kiểu này, bị người ta trêu chọc mãi không thôi.

Thấy đám đông bên kia gần như không khống chế nổi nữa, người nhà nạn nhân đã bắt đầu túm tóc giật tai, Yến Tu Văn quay lại nhìn hai cô gái trẻ. Làn da non nớt thế này, có khi chỉ cần đi qua đó ăn một đ.ấ.m là đã khóc bù lu bù loa rồi.

“Hai đứa ở lại đây, đừng có xía vào.”

Nói rồi, anh ta dẫn Tiểu Trương đi qua giải quyết mớ hỗn độn.

Yến Thanh lại thấy tò mò, một người có vẻ mặt lạnh như tiền như Yến Tu Văn mà đi làm người hòa giải thì sẽ trông như thế nào nhỉ?

Cô mường tượng cảnh Yến Tu Văn nở nụ cười làm lành, nói những lời ngon ngọt. Gương mặt đó mà làm ra biểu cảm như vậy thì đúng là có chút nực cười thật.

Yến Thù đứng bên cạnh thấy Yến Thanh cười, bèn hỏi: “Chị ơi, chị cười gì thế?”

Yến Thanh nhếch môi: “Đang nghĩ đến dáng vẻ chú út của em khi làm người hòa giải.” Yến Thù xoa xoa chóp mũi, chú út mà làm người hòa giải á? Chắc là không thể đâu nhỉ.

Và đúng như Yến Thù dự đoán, việc bảo Yến Tu Văn đi hòa giải, nở nụ cười làm lành và nói lời dễ nghe thì căn bản là chuyện không tưởng.

Chỉ bằng gương mặt lạnh lùng cau có, anh ta chen vào giữa đám đông, quát một câu băng giá: “Ồn ào cái gì?”, cùng với vóc dáng cao lớn vững chãi, đã đủ khiến những kẻ định ăn vạ phải câm nín.

Vẻ mặt khó gần, lạnh lùng của Yến Tu Văn khiến người ta không dám nghi ngờ liệu khẩu s.ú.n.g trong tay anh có thực sự bóp cò hay không, căn bản không dám làm mình làm mẩy trước mặt anh như vừa rồi. Yến Thù không khỏi cảm thán: “Thế nên người ta mới nói, bọn vô lại rất biết nhìn mặt bắt hình dong, chuyên bắt nạt kẻ yếu thế.”

Mấy kẻ vô lại này, đứng trước những người trông có vẻ không dễ bắt nạt thì đến rắm cũng không dám thả.

Yến Thanh quay đầu nhìn cô em một cái, ý cười đầy ẩn ý: “Ý em là, chú út không hiền lành?”

Yến Thù bĩu môi: “Em có nói thế đâu, chị đừng đổ oan cho em.”

Lát nữa mà để chú út nhỏ nhen kia nghe thấy, chắc chắn lại ngấm ngầm gây khó dễ cho em cho xem.

Mặc dù Yến Tu Văn trên danh nghĩa là chú út của cô ấy và đã sống cùng mười mấy năm, nhưng Yến Thanh vẫn phải phàn nàn một câu thật lòng: Loại đàn ông nhỏ nhen thế này, không động vào được thì tốt nhất đừng động vào, cẩn thận bị gặm đến không còn mảnh xương.

Sau khi tình hình lắng xuống, đến lượt Tiểu Trương với nụ cười giả lả chuyên nghiệp và bộ mặt nịnh bợ ra tay, Yến Thanh và Yến Thù lúc này mới theo sau Yến Tu Văn vào phòng bệnh.

Lúc này, trong phòng bệnh, một cô gái trông chừng hai mươi tuổi, đầu quấn băng gạc, cổ được nẹp cố định, những vùng da không được quần áo che phủ đều chi chít vết xanh tím, nhìn mà thấy đau lòng.

Toàn thân cô ấy, bị trói chặt vào giường, hai mắt trống rỗng vô hồn.

Đây là biện pháp bảo vệ của bác sĩ để ngăn cô ấy tự sát lần nữa.

Cô ấy tên là Phương Tri Nhàn.

Yến Thanh cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng từ trên người cô gái. Đây là điểm chung của tất cả những người muốn tự sát: họ cảm thấy cuộc đời mình đã bị hủy hoại, không tìm thấy hy vọng sống tiếp, chỉ muốn rời khỏi thế giới bẩn thỉu này.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 101