Cuối cùng, cô ấy không kiềm được hỏi: "Tại sao lại không dám nhận ạ?”
Yến Thanh giải thích: "Vụ án này hiện đang gây xôn xao trên mạng, với đủ loại ý kiến trái chiều. Gia đình hai người đã mất lại thuộc dạng giàu có quyền thế, luật sư họ mời chắc chắn là những người hàng đầu. Vào thời điểm này, tìm được một luật sư dám nhận ủy thác của mẹ con nhà họ Phương, lại còn phải đủ năng lực để biện hộ theo hướng phòng vệ quá mức, e rằng tìm khắp cả Vân Thành này cũng khó tìm được."
"Chỉ riêng tiền phí thôi đã là một khoản không nhỏ."
Vừa nãy cô đã quan sát kỹ, quần áo mẹ Phương mặc kiểu dáng đã cũ, thậm chí còn có vết vá, rõ ràng gia cảnh không mấy khá giả, cuộc sống rất chật vật.
Giờ con gái lại gặp chuyện phải nằm viện, chắc hẳn tiền tiết kiệm cũng đã cạn sạch.
Yến Thù chợt hiểu ra, nhưng cô vẫn băn khoăn: "Gia đình chúng ta có tiền mà, không thể giúp họ một ít chi phí, tìm luật sư cho họ sao?”
Lúc nãy nhìn mẹ con Phương Tri Nhàn, thật sự rất đáng thương... Tại sao bất hạnh cứ luôn tìm đến những người khổ mệnh như vậy.
Yến Thanh mỉm cười, khẽ xoa đầu Yến Thù: "Chị biết em muốn giúp họ, nhưng mấu chốt của chuyện này chủ yếu nằm ở việc tìm luật sư phù hợp, chứ không phải chỉ là chi phí." Nếu chỉ là vấn đề chi phí, dù không có tiền, mẹ Phương vì cứu con gái, dù phải vay mượn bằng mọi giá cũng sẽ cố gắng.
Yến Thù thở dài: "Khó thật đấy."
Nhất thời, trong xe không ai nói gì nữa. Người nhìn ra cửa sổ vẫn nhìn ra ngoài, người lái xe vẫn tiếp tục lái, người xem điện thoại vẫn miệt mài với màn hình. Có lẽ mọi người đều đang nghĩ đến vụ án khiến người ta bất lực này, muốn giúp nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, Yến Tu Văn ngước mắt, liếc nhìn hai người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, vẻ thất vọng của cô gái nhỏ hiện rõ mồn một trên gương mặt. Anh ta khẽ mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ: "Có một luật sư, có lẽ có thể nhận vụ này." Mắt Yến Thù lập tức sáng lên: “Ai ạ?"
Yến Thanh cũng nhìn về phía Yến Tu Văn.
Yến Tu Văn: "Đỗ Phong Thanh."
Lời vừa dứt, "Rầm" một tiếng, đầu của hai cô gái tội nghiệp ở ghế sau đập mạnh vào lưng ghế trước, rồi ngã bật ra sau.
Tiểu Trương đang lái xe phía trước vừa phanh gấp, gương mặt đầy vẻ khó tin nhìn Yến Tu Văn. Chỉ có Yến Tu Văn, sau cú xóc nảy người trong giây lát, vẫn giữ nguyên vẻ cao quý, lạnh lùng thường thấy.
Yến Thù xoa xoa cái trán đau điếng: "Anh cảnh sát Trương ơi, cả ba người nhà họ Yến chúng tôi mà có mệnh hệ gì, anh nghĩ anh thoát được sao?” Tiểu Trương vội vàng rối rít xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi sẽ lái cẩn thận hơn."
Yến Thanh ngồi cạnh liền hỏi: "Đỗ Phong Thanh là ai vậy ạ?”
Yến Thù bĩu môi lẩm bẩm: "Cái tên này nghe quen quen, chắc chắn không phải loại tốt lành gì..."
Mới nghe tên thôi đã thấy đáng ghét y như cái tên phiền phức Đỗ Hằng Thanh kia rồi.
Giọng Yến Tu Văn vẫn lạnh nhạt, bình thản đáp: "Là con trai cả nhà họ Đỗ, anh trai của Đỗ Hằng Thanh. Mấy năm trước ở Vân Thành, anh ta cũng là một luật sư có tiếng."
Thái dương Tiểu Trương giật giật liên hồi: "Sếp, Đỗ Phong Thanh này nổi tiếng là kẻ hám tiền, chuyên chọn những vụ án phí kiện tụng cao ngất ngưởng mà lại đơn giản, ít việc. Lại còn có phần lập dị nữa. Tìm anh ta nhận vụ này chẳng phải là đẩy mẹ con nhà họ Phương vào chỗ c.h.ế.t sao?”
Yến Tu Văn lại nói: "Người thì đúng là không ra sao thật, nhưng cả Vân Thành này cũng chỉ có anh ta mới đủ thực lực và dám nhận vụ này."
Gia đình họ Đỗ ở Vân Thành cũng có vị thế nhất định. Ngay cả gia đình hai nạn nhân kia, dù có to gan đến mấy, cũng không dám đến tận nhà họ Đỗ làm càn.
Yến Thanh khẽ nhướng mày. Cô chợt cảm thấy Đỗ Phong Thanh này đúng là một người thông minh.
Nếu cô mà mở sạp bói toán, được quyền chọn lựa, cô cũng sẽ ưu tiên vụ nào ít việc mà lại kiếm được nhiều tiền.
Vừa nghe thấy quả nhiên có liên quan đến Đỗ Hằng Thanh, Yến Thù liền bĩu môi, thầm nghĩ: Đúng là một trăm phần trăm là kẻ đáng ghét mà.
Đêm khuya, Yến Thanh tắm xong, nằm trên giường trầm tư. Chiếc điện thoại đặt cạnh cô rung lên mấy lần, nhưng mãi sau cô mới cầm lên xem.