Cậu ấy lặp lại ba lần, dường như sợ Đỗ Phong Thanh không nghe rõ, hoặc là muốn tự khẳng định chủ quyền của mình.
Đỗ Phong Thanh vẫn thản nhiên chỉnh lại trang phục một cách tao nhã, vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ: "Không sao, em cứ cạnh tranh công bằng với anh là được."
Đỗ Hằng Thanh tức đến đỏ bừng mặt, giơ chân định tung thêm một cú đá vào m.ô.n.g anh lần nữa.
Nhưng Đỗ Phong Thanh đã nhanh chân chạy biến, đôi chân dài miên man của anh vào lúc này đã phát huy lợi thế cực lớn.
Sau khi anh em nhà họ Đỗ khuất bóng, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của Yến Tu Văn mới trở lại bình thường.
"Đỗ Phong Thanh không phải loại người đơn giản đâu, tốt nhất cô nên tránh xa anh ta."
Yến Thanh nhướng mày: "Hai người thân thiết lắm à?"
Vừa nãy còn cãi nhau chí chóe như hai đứa học sinh tiểu học, mối quan hệ này chắc cũng phải thân thiết đến cả chục năm rồi nhỉ?
Yến Tu Văn mấp máy đôi môi mỏng, đáp gọn lỏn: "Không thân."
Khóe miệng Yến Thanh hơi cong lên, nở một nụ cười ẩn ý mà không nói gì thêm.
Yến Tu Văn thu lại ánh mắt, nói đoạn rồi đi trước: "Để tôi đưa cô về."
Yến Thanh hơi khựng lại một chút rồi mới chậm rãi bước theo, sánh bước bên cạnh anh, cô hỏi: "Không ăn trưa sao?"
Sáng cô mới ăn vỏn vẹn một lát bánh mì sandwich và một ly sữa, giờ đã gần hai giờ chiều, bụng đã bắt đầu réo.
Cô sờ sờ ví tiền. Hôm nay đúng là "chảy máu" không ít, giờ cô chỉ muốn ăn một bữa thật thịnh soạn để tự thưởng cho mình.
Nói gì thì nói, phí luật sư của Đỗ Phong Thanh quả thật là một con số không nhỏ.
Yến Tu Văn trầm giọng, giọng điệu có phần bình thản: "Ở cục cảnh sát có mì gói."
Yến Thanh lảo đảo theo sau, không nhịn được lẩm bẩm: "Chú nên bồi bổ một chút đi chứ, mì gói làm gì có đủ dinh dưỡng..."
Yến Tu Văn đột ngột dừng bước, khiến Yến Thanh phía sau phải kịp thời lùi lại một bước, nhờ vậy mới không đ.â.m sầm vào lưng anh.
"Mời cô ăn cơm, và... ngậm miệng lại."
Giọng Yến Tu Văn vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng tám chữ vừa rồi thốt ra lại chẳng hề lạnh lẽo. Ngược lại, chúng ấm áp đến lạ, như một ngọn lửa nhỏ âm ỉ bùng lên trong tim Yến Thanh.
Yến Thanh khẽ cong môi, nụ cười rạng rỡ: "Không thành vấn đề."
Cái miệng độc địa của Đỗ Phong Thanh, một khi dùng vào việc chính đáng, hiệu quả đúng là tăng lên gấp bội phần, khiến người ta không thể không thán phục.
Ngày diễn ra phiên tòa, vị luật sư đối phương được nguyên đơn mời đến đã bị anh chặn họng từng câu từng chữ. Mở miệng là các điều luật, phản bác cũng chỉ toàn điều luật, khiến người không biết còn tưởng anh là một bộ luật di động biết nói.
Yến Thù ngồi dưới bục xử án, nhìn mà ngây người. Mãi đến khi phiên tòa kết thúc, với phán quyết Phương Tri Nhàn năm năm tù giam, và nguyên đơn còn phải bồi thường cho bị cáo ba triệu tệ tiền tổn thất tinh thần cùng các chi phí y tế khác, cô ấy mới hoàn hồn.
Khi ra khỏi tòa án, cô ấy vẫn còn ngơ ngác, không kìm được mà cảm thán một câu: "Người này... quả là quá đỉnh!"
"Cái đầu của anh ta có thể dự đoán được mọi nước cờ, mọi lời phản biện của luật sư đối phương. Đặc biệt là cái miệng này, căn bản không cho bất cứ ai một con đường sống nào!"
Yến Thanh đứng bên cạnh, thấy phản ứng mê mẩn của Yến Thù, liền cười trêu chọc: "Sao thế, không thích Tô Triệt nữa rồi à, định chuyển sang thích Đỗ Phong Thanh đấy à?"
Yến Thù vừa nghe xong đã vội vàng phản bác: "Làm gì có... không phải! Ai mà thích Tô Triệt chứ?"
Cô phản bác. Nhà họ Tô và nhà họ Yến quả thực có hôn ước, nhưng dù cho hôn ước này có thuộc về ai, thì cũng chẳng bao giờ đến lượt cô.
Từ nhỏ cô đã thầm ngưỡng mộ Tô Triệt, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ mà thôi.
Yến Thanh khẽ cười: "Vậy sao, Tô Triệt cũng tốt lắm." Tiếc là anh ta không phải người phù hợp với Yến Thù.
Yến Thù ngây người, còn chưa kịp hỏi gì thì người bên trong đã bước ra.
Đỗ Phong Thanh tiến đến chỗ hai người, hay đúng hơn là trước mặt Yến Thanh, cất tiếng hỏi: "Cô Yến cảm thấy màn thể hiện vừa rồi của tôi thế nào?"
Yến Thanh quả thật suy nghĩ một lát rồi đưa ra số điểm rất chân thành: "Chín điểm."
Đỗ Phong Thanh lập tức cong môi cười, đôi mắt đào hoa dài và hẹp khẽ cong lên, hỏi: "Một điểm còn lại là muốn tôi đừng quá kiêu ngạo sao?"
Yến Thanh bật cười thành tiếng: "Luật sư Đỗ quả nhiên thông minh lanh lợi."
Quả nhiên giống như cô nghĩ ban đầu, anh ta là một người thông minh, trò chuyện với anh chẳng hề tốn sức.
Đỗ Phong Thanh khẽ nói: "Gọi luật sư Đỗ nghe khách sáo quá, cứ gọi tôi là Phong Thanh là được rồi."
Yến Thanh lại không quen gọi thân mật như vậy, nên đáp: " Tôi vẫn nên gọi là anh Đỗ thì hơn."
Đỗ Phong Thanh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi: "Cũng được." Khi anh cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng hiện rõ hơn, phảng phất vẻ phong tình khó cưỡng.