Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 110

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Thù thầm nghĩ c.h.ế.t dở rồi, đôi mắt đào hoa cộng thêm nốt ruồi lệ, quả đúng là combo sát gái đích thực!

Thế nhưng, mỗi lần cô định mở miệng xen vào đều bị Đỗ Phong Thanh ngắt lời đúng lúc, ngay cả bây giờ cũng không ngoại lệ.

Đỗ Phong Thanh khẽ cười: "Nói cũng thật trùng hợp, tên của hai chúng ta đều có chữ Thanh, biết đâu lại là duyên phận từ kiếp trước."

Yến Thanh mỉm cười: "Anh Đỗ nói đùa rồi, lời này em trai anh cũng từng nói."

Đỗ Phong Thanh lại chẳng chút ngượng ngùng, khóe miệng khẽ cong lên: "Vậy thì càng trùng hợp hơn." Nhận ra mình không phải đối thủ, Yến Thù nghiến răng, nói với giọng hờn dỗi: "Chị ơi, em đói rồi, chúng ta mau về nhà ăn cơm thôi..."

Yến Thanh vừa định đáp lời thì nghe Đỗ Phong Thanh tiếp tục cất tiếng: "Mẹ con Phương Tri Nhàn muốn gặp riêng em một lát, em có muốn qua đó không?"

Anh hỏi, rồi lại mỉm cười bổ sung thêm: "Chắc là muốn bày tỏ lòng biết ơn gì đó. Tôi sẽ không nói chuyện em đã giúp đỡ đâu, yên tâm."

Vừa nói, anh ta còn không quên tỏ ra chu đáo: "Có thể sẽ hơi lâu một chút, hay là em bảo em gái về trước đi?"

Yến Thanh khẽ gật đầu: "Được."

Cô quay đầu dặn dò Yến Thù một tiếng, bảo Yến Thù cứ đi xe nhà về trước, lát nữa cô sẽ tự về, sau đó liền đi theo Đỗ Phong Thanh.

Yến Thù bị bỏ lại đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt trừng trừng nhìn hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, cả người ngẩn ngơ không nói nên lời.

Chị gái mình... cứ thế bị người đàn ông khác cuỗm đi ngay trước mặt ư?

Cô thậm chí còn chưa kịp xen vào câu nào thì người đã đi mất rồi.

Đúng lúc này, Đỗ Hằng Thanh đợi mãi bên ngoài không thấy ai ra, liền chạy vào tìm. Thấy mỗi mình Yến Thù, cậu liền hỏi: "Yến Thanh đâu? Sao chỉ có một mình cậu?"

Yến Thù liếc cậu ta một cái đầy bực bội: "Đi mà hỏi anh cậu ấy!" Cái nhà họ Đỗ này, đúng là toàn những kẻ đáng ghét!

Nhất là cái tên Đỗ Phong Thanh kia, quá cao tay, lại còn đầy tâm cơ!

Đàn ông đã có tâm cơ thì tuyệt đối không thể dây vào.

Cô phải nghĩ cách cho thật kỹ, xem làm thế nào để đối phó với Đỗ Phong Thanh này mới được.

Yến Thù vừa bước ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lời Yến Thanh nói lúc nãy rằng Tô Triệt không tệ.

Trên đường về nhà họ Yến, Yến Thù bắt đầu suy nghĩ: chị gái giờ đã về rồi, hôn sự giữa nhà họ Yến và nhà họ Tô chắc chắn sẽ rơi vào tay chị ấy. Nhà họ Tô lại có anh Tô Triệt... Thay vì để một người đàn ông lạ hoắc nào đó cướp mất chị gái, hay là mình ghép đôi chị ấy với anh Tô Triệt trước nhỉ?

Đàn ông thì thiếu gì trên đời, quan trọng nhất là chị gái được vui vẻ hạnh phúc. ...

Chiều tối hôm đó, chiếc xe của Đỗ Phong Thanh dừng trước cổng dinh thự nhà họ Yến. Anh xuống xe, đi vòng qua, mở cửa ghế phụ, một tay hơi che chắn mép trên cửa xe, chờ Yến Thanh xuống hẳn.

"Lần sau có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi ăn cơm." Đỗ Phong Thanh nói với cử chỉ lịch thiệp.

Yến Thanh đang chuẩn bị vào cửa, nghe thấy câu này thì bước chân khựng lại. Lại là ăn cơm sao?

Anh em nhà họ Đỗ này đều chỉ chăm chăm vào chuyện ăn uống thôi à?

Cô quay đầu nhìn Đỗ Phong Thanh, thẳng thắn hỏi: "Anh Đỗ, không lẽ anh định theo đuổi tôi thật đấy chứ?"

Đỗ Phong Thanh thoáng sững người, rồi ý cười trên môi càng đậm hơn: "Cô Yến quả nhiên vừa thông minh lại vừa thẳng thắn đến mức bất ngờ."

Nếu nói ban đầu anh chỉ nảy sinh ý định theo đuổi cô vì cơ thể không hề bài xích khi tiếp xúc với Yến Thanh, vậy thì lúc này, anh đã thật sự có chút thích cô rồi.

Một cô gái vừa thông minh lại vừa thẳng thắn và sắc sảo thế này, thật khó để không khơi gợi hứng thú khó cưỡng từ người khác.

Yến Thanh lại lắc đầu: "Người định mệnh của anh không phải là tôi, nên anh đừng phí công theo đuổi nữa."

Chỉ tốn công tốn sức vô ích thôi.

Đỗ Phong Thanh lại mỉm cười: "Biết là em biết xem bói, nhưng tôi trước giờ không tin vào số mệnh, chỉ tin vào bản thân mình."

Nhân định thắng thiên.

Nghe thấy câu này, Yến Thanh thoáng sững sờ, chỉ cảm thấy lời nói này thật quen thuộc, hình như đã từng có người nói với cô như vậy.

Nhưng cô thật sự không thể nhớ ra gì cả. Cô khẽ nhíu mày, nói: "Anh Đỗ vẫn nên nghe lời khuyên đi. Đường về cẩn thận."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 110