Không biết qua bao lâu, trời cũng sắp sáng, người đàn ông mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn con ma nhỏ đang gà gật trong phòng, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo.
Ánh mắt đó ẩn chứa hàn khí thấu xương, như một lời cảnh cáo dành cho con ma nhỏ.
Con ma nhỏ sợ hãi, dù không thể nói chuyện nhưng vẫn dùng đôi mắt lanh lợi của mình ra sức khẳng định rằng cô bé tuyệt đối sẽ giữ kín miệng, không hé răng nửa lời về chuyện tối nay.
Trời sáng hẳn, cô bé như một quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn đổ vật ra tấm thảm, liếc nhìn Yến Thanh trên giường, không tài nào hiểu nổi tại sao bên cạnh người này lại có một người đàn ông đáng sợ như vậy, cứ như thể vừa từ địa ngục bò lên.
Còn Yến Thanh khi tỉnh dậy, vẫn như mọi ngày, làm vệ sinh cá nhân, rồi xuống ăn sáng, như thể hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Con ma nhỏ lại lẽo đẽo theo sau, không nhịn được hỏi: "Chị còn nhớ tối qua chị đã làm gì không?”
Yến Thanh đang uống sữa, nghe con ma nhỏ hỏi thì nhướng mày: "Ngoài ngủ ra thì chị làm gì được chứ? Chẳng lẽ chị mộng du làm gãy chân em à?”
Con ma nhỏ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, Yến Tu Văn từ trên lầu đi xuống, bước chân chậm rãi, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường, ngồi xuống bàn ăn.
Con ma nhỏ sợ sệt co rúm người lại, trốn sau lưng Yến Thanh.
Yến Thanh nhìn thấy vẻ mệt mỏi lờ mờ dưới quầng mắt Yến Tu Văn, đoán là anh ta ngủ không ngon, trong mắt lóe lên vẻ trêu chọc, cô đùa: "Chú út tối qua đi ăn trộm nhà ai về đấy à? Trông cứ như thức trắng cả đêm vậy?”
Yến Tu Văn liếc cô một cái: "Xem ra tinh thần cháu phơi phới quá nhỉ."
Yến Thanh nhếch mép cười: "Trẻ khỏe mà chú, chú út không bì kịp cũng là chuyện thường thôi. Mà này chú út, tối qua chú lẻn vào "khuê phòng” nhà ai thế?"
"Không bị người ta đánh cho chạy à?' Nghe vậy, động tác của Yến Tu Văn khựng lại trong giây lát, anh ta mím chặt đôi môi mỏng: "Nói bậy bạ.'"
Giọng anh ta trầm hẳn xuống: "Sang năm thi đại học rồi đấy. Nếu dư dả tinh thần thế này, sao không lo cải thiện điểm ngoại ngữ trước kỳ thi cuối kỳ đi."
Nói rồi, anh ta tiện tay cầm lấy một lát bánh mì nướng, uống một ly sữa rồi đi thẳng ra ngoài.
Đúng lúc đó Yến Thù xuống lầu, thấy bóng lưng Yến Tu Văn rời đi trông có vẻ không mấy vui vẻ, bèn hỏi Yến Thanh bên cạnh: "Chú út sao thế hả chị? Sáng sớm mà đã cáu gắt rồi ạ?"
Yến Thanh nhún vai: "Chắc là bị chị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận đó mà." Yến Thù tò mò ra mặt, vừa nhấm nháp bánh mì vừa hỏi: "Chị ơi, chị vừa nói gì chú ấy thế? Em học hỏi chút, sau này còn biết cách mà chọc tức chú ấy."
Yến Thanh nhìn Yến Thù, ánh mắt cong cong đầy ý cười, đưa ngón tay khẽ quẹt nhẹ lên chóp mũi cô em: "Em đó hả, cần gì phải học? Về khoản này, trình của em thì thuộc hàng đỉnh của chóp rồi."
Yến Thù chớp chớp mắt: "Thật ạ?" Cô bé cười ngượng ngùng xen lẫn chút e thẹn, khẽ đưa tay sờ sờ má mình: "Chị đừng khen em thế, em ngại lắm."
Yến Thanh mỉm cười, đặt bộ d.a.o dĩa xuống: "Em ăn từ từ nhé, chị đi làm đây. Hôm nay trời đẹp, thích hợp để ra ngoài kiếm tiền lắm."
Đợi cô xách túi rời đi, con ma nhỏ cũng lon ton theo sau.
Yến Thù lấy làm khó hiểu: "Hôm nay là cuối tuần mà, lại chẳng phải đến trường, tuần sau mới thi, chị ấy thì bận rộn chuyện gì được nhỉ?"
Mãi đến khi ăn xong ba lát bánh mì và một ly sữa, Yến Thù mới chợt nhớ ra: Chị gái chắc chắn lại ra ngoài bày sạp xem bói rồi!
Nhưng lúc này, Yến Thanh đã đi mất dạng từ lâu, làm sao còn đợi cô bé kịp nhớ ra được nữa.
Nhận ra điều này, Yến Thù ngay lập tức phồng má trợn mắt, tay nắm chặt chiếc nĩa, cái miệng nhỏ đang nhai bánh mì như thể đang trút giận, ánh mắt bé nhỏ ghim chặt vào ly sữa như muốn xuyên thủng. Vừa tủi thân, vừa không cam lòng.
Chị gái thay đổi rồi, trong lòng chỉ có trai lạ thôi. Đi bày sạp bói toán cũng chẳng thèm dẫn mình theo nữa.
Khi Yến Thanh đến chỗ cũ dưới gầm cầu vượt, nơi đó đã đông nghịt người qua lại.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ