Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 113

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô lấy chiếc ghế nhựa gấp gọn mới tinh ra mở. Cái này cô mới đặt mua trên mạng cách đây không lâu, dùng mã giảm giá xong giá chỉ còn vài chục tệ.

Bên cạnh vẫn là chú bán khoai lang thân thuộc. Thấy người quen, chú vội chào một tiếng.

"Cháu gái, mấy hôm nay không thấy cháu ra nhỉ? Dạo này bận gì thế?" Chú tò mò hỏi, bụng nghĩ không lẽ cô bé đã tìm được mối nào khác "ngon ăn" hơn rồi chăng?

"Dạo này nhà cháu có chút việc riêng, giờ xong rồi nên cháu ra ngay đây ạ. Chuyện kiếm tiền thì cháu đâu dám chậm trễ ạ." Yến Thanh vừa treo tấm biển vải hiệu bói toán lên, vừa trò chuyện với chú.

Chú bán khoai nhìn quanh rồi ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ với Yến Thanh: "Mấy hôm cháu không ra, ngay chỗ đối diện chéo kia kìa, có một cô bé trạc tuổi cháu cũng đến bày sạp xem bói y chang cháu đấy."

" Nhưng nhìn qua thì không giỏi bằng cháu đâu. Chú đoán chắc chỉ là thầy bói dởm thôi, mà quan trọng hơn hết là..." Chú ghé mắt nhìn sang bên kia, bí hiểm nói thêm: "Trông cũng chẳng xinh bằng cháu đâu mà làm ăn."

"Cháu phải cẩn thận đấy, coi chừng bị giành hết khách đấy." Chú đoán chắc cô bé kia thấy Yến Thanh ngồi đây xem bói kiếm được bộn tiền nên cũng bắt chước theo y hệt. Yến Thanh nghe vậy, nhướn mày nghĩ thầm: Có đối thủ cạnh tranh rồi à?

Cô liền đáp: "Cháu cảm ơn chú đã nhắc nhở, cháu sẽ để ý ạ."

Chú cười tủm tỉm: "Người làm ăn với nhau cả mà, giúp đỡ nhau là chính thôi."

Chú vừa nhắc xong thì đã có không ít khách quen đã kéo đến, cũng có người nghe đồn ở đây có cô bé xem bói cực linh nên đặc biệt tìm tới xin một quẻ.

Yến Thanh vẫn như thường lệ, chỉ xem mười quẻ. Nhưng mười quẻ còn chưa xem xong thì phía chếch đối diện đã xuất hiện một cô gái mặc đạo bào, tay xách chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ, lưng đeo túi vải trắng, trông y hệt Yến Thanh đang bắt đầu bày hàng ra vẻ chuyên nghiệp không kém.

Bên cạnh cô gái mặc đạo bào còn có một cô gái nhỏ tuổi hơn đang đứng hò hét rao lớn: "Mau lại xem, mau lại nhìn đi quý vị bà con ơi! Đi qua đi lại đừng bỏ lỡ! Xem thì không thiệt thòi, xem mới không bị lừa đâu!"

"Xem xong là dọn hàng liền! Qua hàng này là không còn chỗ khác nữa đâu nha!"

"Đại sư chuyên nghiệp, kinh nghiệm xem bói hai mươi năm! Không sợ xem không đúng, chỉ sợ đúng quá khiến quý vị giật mình!"

Nghe lời rao hàng này, Yến Thanh bật cười thành tiếng. Đây chẳng phải là những câu mà Yến Thù hay rao thế cơ chứ? Trừ câu "một ngày mười quẻ" bị bỏ đi, còn lại giống y như đúc. Không ít người đang xếp hàng chờ đến lượt Yến Thanh cảm thấy sốt ruột, nghe tiếng rao bên kia thì dứt khoát đổi sang đó, nghĩ bụng chắc cũng xem giống nhau thôi.

Cũng có người vừa nghe tiếng rao đã vội kêu lên: "Ối! Xếp nhầm hàng rồi, bên có người rao mới là đại sư thật đấy!"

Mấy người xung quanh nghe vậy cũng ùn ùn kéo sang đó. Thoáng chốc, quầy hàng của hai cô gái rao hàng đã đông như trẩy hội, còn bên Yến Thanh chỉ còn lại vài người lèo tèo.

Chú bán khoai đứng cạnh thấy thế sốt ruột sốt gan thay cho Yến Thanh: "Cô bé ơi, khách chạy hết qua bên kia rồi kìa, sao cháu còn cười được thế?" Yến Thanh đã cười thì không dừng được: "Cháu chỉ không ngờ cái con bé em nhà cháu lại rao đại mấy câu mà cũng thành "thương hiệu" được đấy chứ."

Chú bán khoai nghe vậy lại càng thắc mắc: "Mà cái con bé em cháu ấy, sao hôm nay không đi cùng cháu?"

Yến Thanh xua tay: "Trời nắng thế này, cứ để nó ở nhà học bài cho đàng hoàng, theo cháu ra đây chịu khổ làm gì."

Chú gật gù tán thành, rồi lại nhìn sang bên kia: "Cô bé này, bên đó cứ mạo danh cháu để lừa người như vậy sao, cháu không định qua đòi lại công bằng sao?"

Yến Thanh mỉm cười: "Không sao đâu mà chú. Đợi đến lúc mọi người thấy bên đó xem không đúng thì tự khắc sẽ quay lại với cháu thôi mà."

Sớm hay muộn cũng vậy, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Đúng lúc này, một đôi giày da nam đen bóng thu hút ánh nhìn của cô. Cô nhìn theo đôi giày lên phía trên, rồi bắt gặp Đỗ Phong Thanh – một người đàn ông thành đạt đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây vào giờ này – đang đứng trước sạp hàng nhỏ của cô.

Anh mỉm cười với Yến Thanh: "Chào cô Yến, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 113