Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 115

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Thanh không ngờ Đỗ Phong Thanh lại làm trò này, cô nhíu mày thật chặt: "Tuyệt đối không đổi được."

Đỗ Phong Thanh lại nói: "Chỉ cần đổi được cái số mệnh này cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả."

Yến Thanh vẫn là ba chữ như ban nãy: "Không đổi được."

Những người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao, có người còn tiến tới khuyên nhủ: "Chàng trai trẻ à, số cậu tốt thế này, sao lại muốn đổi làm gì chứ?"

"Nếu tôi có số này, nằm mơ chắc cũng cười tỉnh."

Đỗ Phong Thanh nhếch môi cười nhạt: "Số mệnh có tốt đến mấy cũng không phải thứ tôi muốn. Tôi chỉ chấp nhận số mệnh mà chính tôi lựa chọn thôi."

Khi nói câu này, mắt anh nhìn thẳng vào Yến Thanh, như đang thổ lộ tâm tình.

Yến Thanh: "..." Người này hôm nay đến đây chắc là để phá đám tôi đúng không?

"Anh Đỗ, việc anh không chấp nhận số phận là chuyện của anh. Chỗ tôi đây không thể làm được. Mời anh tìm đến người khác giỏi hơn."

Nói rồi, cô vẫy tay về phía những người đang xếp hàng phía sau: "Người tiếp theo có thể lên rồi."

Nghe Yến Thanh tuyên bố, những người xếp hàng phía sau đều lập tức ùa tới.

Đỗ Phong Thanh bị những người phía sau đẩy lùi lại nhưng anh ta vẫn không hề tức giận. Nhìn Yến Thanh trước mặt đang chuyên tâm vào công việc của mình, anh bỗng cảm thấy, dù có đứng đây ngắm cô cả ngày cũng sẽ không chán.

Anh không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh đăng lên story, sau đó lại gửi tin nhắn Wechat cho Yến Thanh, hẹn cô tối nay dùng bữa rồi mới chịu rời đi.

Vào khoảng buổi chiều, cách đó không xa tiếng huyên náo vang lên. Chỉ thấy một đám đông kéo tới, trong tay nhiều người còn lăm lăm gậy gộc, chỉ thẳng vào hai chị em kia, lớn tiếng hét lên với những người phía sau: "Lũ lừa đảo ở đằng kia kìa!"

Đám người đó lập tức xông thẳng về phía hai chị em, miệng không ngừng gào thét: "Trả tiền đây!"

Hai chị em thấy tình hình bất ổn, đến cả đồ nghề cũng không kịp thu vén, vội vã tháo chạy.

Đám đông phía sau liền tức tốc đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Gian hàng trống không lặng lẽ chứng minh rằng tất cả những người đã xếp hàng dài ở đây lúc nãy đều là những kẻ ngốc bị mắc lừa.

Yến Thanh thấy vậy, đứng dậy đi đến bên quầy hàng trống, tiện tay "mượn" chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt ngay ngắn bên cạnh gian hàng của mình để gác chân. Ngồi như thế này sẽ đỡ mỏi hơn hẳn.

Cô thu gom hết những món đạo cụ vừa mua như quạt giấy, chuông lắc về góc của mình. Phủi bụi trên tay, nhìn quầy hàng đã gọn gàng, tươm tất hơn hẳn, cô hài lòng mỉm cười.

Ông chú bán khoai lang bên cạnh bật cười: "Con bé này cũng thông minh thật đấy!"

Yến Thanh cong môi cười tủm tỉm: "Họ đã 'mượn' danh tiếng của cháu dùng lâu như vậy, giờ cháu mượn đồ của họ một chút cũng đâu có gì to tát."

Hai chị em kia vừa rời đi, việc làm ăn của Yến Thanh lập tức tốt hẳn lên. Cả buổi chiều hôm đó, cô còn nhận được thêm hai đơn xem phong thủy cho mấy ngày tới.

Mãi đến khi trời chạng vạng, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Một chiếc xe hơi đỗ xịch ven đường, vừa vặn chặn ngang lối đi của cô. Cửa sổ xe hạ xuống, Đỗ Phong Thanh mỉm cười nhìn cô: "Lên xe đi, anh đưa em đi ăn."

Yến Thanh đành thở dài: "Anh Đỗ, tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói khá rõ ràng rồi mà."

Đỗ Phong Thanh nhếch khóe môi, đôi mắt hẹp dài cong lên ý cười trêu chọc: "Anh cũng đã nói rồi mà, anh không phải người cam chịu số phận."

Yến Thanh khẽ đáp: " Nhưng tôi lại là người cam chịu số phận."

Đỗ Phong Thanh điềm nhiên nói: "Không sao cả, anh có thể đợi, đợi đến khi em thay đổi ý định."

Dứt lời, anh xuống xe, mở cửa ghế phụ: "Bây giờ anh muốn mời em dùng bữa tối với tư cách bạn bè, món Trung hay món Tây tùy em chọn. Thế nào, nể mặt anh một chút chứ?"

Nhưng Yến Thanh vẫn không hề có ý định lên xe, cô nhìn chằm chằm Đỗ Phong Thanh một lúc lâu.

Đỗ Phong Thanh cũng không vội giục cô, thấy cô cứ dán mắt vào mình liền trêu: "Sao em cứ nhìn anh mãi thế? Phát hiện ra anh đẹp trai rồi à?"

Anh đưa tay sờ sờ mặt mình, ngón tay vô thức chạm nhẹ vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt.

Yến Thanh như đang trầm ngâm: "Chỉ đang nghĩ, sao anh lại không hiểu lời người khác nói vậy chứ."

Nghe ra ý tứ của Yến Thanh, Đỗ Phong Thanh không giận mà còn bật cười lớn: "Vậy thì người đẹp hiểu tiếng người này, bây giờ đã muốn lên xe chưa?"

Yến Thanh vẫn mỉm cười lắc đầu: "Chưa lên được..."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 115