Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 116

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đúng lúc này, một chiếc xe khác dừng lại ngay ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống, Yến Tu Văn nhìn hai người trước mặt, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Luật sư Đỗ đây có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?"

Thấy Yến Tu Văn xuất hiện, Đỗ Phong Thanh lập tức hiểu rằng bữa tối hôm nay với Yến Thanh đã đổ bể: "Cũng không hẳn là rảnh rỗi, ngược lại Cảnh sát Yến đây trông có vẻ dư dả thời gian hơn."

Yến Tu Văn lạnh nhạt đáp: "Đón cháu gái về nhà, tất nhiên không tính là rảnh rỗi."

Anh ta nhìn sang Yến Thanh, giọng có chút thúc giục: "Còn không mau lên xe?"

Yến Thanh lập tức xách túi của mình, không hề ngoảnh đầu lại, nhanh chóng mở cửa lên xe. Lúc liếc nhìn Đỗ Phong Thanh, cô vẫn không quên mỉm cười vẫy tay chào: "Anh Đỗ về cẩn thận nhé, tạm biệt."

Bóng ma nhỏ lẽo đẽo theo sau Yến Thanh, liếc nhìn Yến Tu Văn với vẻ sợ sệt. Cuối cùng, cô bé vẫn quyết định lên xe cùng hai người.

Chiếc xe phóng vút đi mất hút, bỏ lại Đỗ Phong Thanh vẫn đứng nhìn theo từ xa.

Anh nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy mọi chuyện đúng là ngày càng thú vị hơn rồi.

Trên xe, Yến Thanh quay sang nhìn Yến Tu Văn hỏi: "Sao chú út lại đến tận đây vậy ạ?"

Yến Tu Văn cụt lủn đáp: "Tự xem bảng tin WeChat đi."

Yến Thanh khó hiểu chớp mắt. Chẳng lẽ chú ấy lại có ý gì khác? Cô lấy điện thoại từ trong túi ra. Tài khoản WeChat của cô có khá nhiều bạn bè, đa phần là khách hàng quen thuộc. Lướt một hồi lâu, cô mới thấy một bài đăng mới toanh từ Đỗ Phong Thanh.

Đỗ Phong Thanh: [Bữa tối lãng mạn phiên bản giới hạn tối nay. |

Kèm theo là một bức ảnh chụp Yến Thanh, có lẽ là vào trưa nay.

Bên dưới còn có bình luận của Đỗ Hằng Thanh, đúng là màn kịch anh em "khịa" nhau có một không hai.

Cô tiện tay mở khung chat với Đỗ Phong Thanh, nhắn bảo anh xóa bài đăng đó đi.

Thấy phản ứng của cô, Yến Tu Văn thầm đoán cô đã nhìn thấy bài đăng đó rồi.

Anh ta trầm giọng nói: "Yến Thanh, với tư cách là trưởng bối của cháu, chú thấy cần phải nhắc nhở cháu, Đỗ Phong Thanh không hợp với cháu đâu."

Yến Thanh nhướng mày đầy vẻ tò mò: "Sao chú lại nói vậy ạ?"

Cô khá tò mò, không biết trong mắt Yến Tu Văn, Đỗ Phong Thanh rốt cuộc không hợp với cô ở điểm nào.

Rõ ràng nếu xét riêng về Đỗ Phong Thanh, điều kiện gia thế và ngoại hình của anh ta đều có thể coi là hàng cực phẩm.

Yến Tu Văn khẽ nhíu mày, rồi phán một câu: "Tuổi tác anh ta hơi quá lớn."

Yến Thanh phản bác: "Tuổi lớn thì tốt chứ sao. Anh ta biết quan tâm, chăm sóc, lại còn rất biết thương người nữa."

Yến Tu Văn im lặng, không nói thêm lời nào.

Bóng ma nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, từ lúc lên xe đã co rúm người vào một góc, không dám nhúc nhích. Cô bé rụt rè nhìn hai người phía trước, chính xác hơn là dán mắt vào Yến Tu Văn.

Yến Thanh phát hiện ra điều đó, khó hiểu quay đầu nhìn cô bé một cái. Lạ thật, sao hôm nay bóng ma nhỏ này lại có vẻ hơi bất thường?...

Đêm đó, Yến Thù ôm theo một chiếc gối, lẽo đẽo sang ngủ chung giường với Yến Thanh.

Bóng ma nhỏ ngồi trên tấm thảm bên cạnh, hồn nhiên xem phim hoạt hình mà Yến Thù mở trên máy tính bảng cho cô bé.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của bóng ma nhỏ khi xem hoạt hình, Yến Thù chợt hỏi: "Chị ơi, mấy ngày rồi, con ma nữ kia có đến thật không ạ?"

Yến Thù vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức nhấp nháy liên hồi. Không khí xung quanh dường như đặc quánh lại, lạnh buốt đến thấu xương. Bên ngoài, gió lạnh rít gào từng hồi, như đang đập phá vào cửa sổ, phát ra những tiếng cười khanh khách ghê rợn...

Và rồi, cả căn nhà bỗng chìm hẳn vào bóng tối mịt mùng.

Yến Thù sợ hãi nép sát vào Yến Thanh, bàn tay nhỏ bé của cô bé ghì chặt lấy cánh tay chị: "Chị ơi... có phải con ma nữ đó đến rồi không ạ?"

Yến Thanh khẽ đáp: "Chắc là vậy rồi."

Bóng ma nhỏ cũng hơi sợ, nhanh chóng leo lên giường, muốn nép sát vào cùng hai người, giọng nói run run: "Chị ơi... em cũng sợ."

"Đó là mẹ của em mà! Em sợ cái gì chứ?" Yến Thù vừa gắt lên với bóng ma nhỏ, vừa ghì chặt lấy Yến Thanh không dám buông tay.

Bóng ma nhỏ lập tức tủi thân, lí nhí đáp: " Nhưng... nhưng em cũng sợ mà..."

Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm sâu như thể vừa bật điều hòa công suất lớn, lạnh đến mức Yến Thù rùng mình, không nhịn được hắt xì một cái. Cô ấy dụi mũi, lầm bầm đầy khó chịu: "Mấy cái 'thứ' này làm sao vậy, đến thì cứ đến thẳng đi, còn bày đặt tắt đèn dở trò ma quỷ... Làm gì mà rề rà thế không biết!"

Nghe cô nàng càu nhàu, Yến Thanh bật cười khe khẽ: "Chỉ là do từ trường thôi mà, họ có cố ý đâu." Cô liếc nhìn xung quanh, chợt nhớ ra chiếc túi đeo chéo vẫn còn nằm trên bàn. Vừa định đứng dậy đi lấy thì Yến Thù đã ôm chặt cứng lấy cô, hoàn toàn không cho cô nhúc nhích.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 116