Hơn nữa, dựa vào tình trạng thân thể lúc c.h.ế.t của cô ta, có vẻ như đã bị đẩy hoặc ngã từ một nơi rất cao xuống.
Yến Thù nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên chút thương cảm. Bị cắt lưỡi ngay khi còn sống, chắc hẳn nỗi đau đó phải thấu tận xương tủy.
Con ma nhỏ đối diện với ánh mắt kích động đến điên cuồng của ma nữ, bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ. Nó lập tức lùi về sau hai bước, vội vàng trốn biệt sau lưng Yến Thanh, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo cô. Nó rụt rè lên tiếng: "Chị ơi, em sợ lắm... Hay là... chị đưa bà ấy đi chỗ khác được không..."
Người mẹ mà nó luôn khao khát tìm kiếm giờ đây lại hiện hữu ngay trước mắt, thế mà con bé lại đột ngột co rúm lại trong sợ hãi, quyết định lùi bước.
Có lẽ vì hình ảnh người mẹ trước mặt quá khác biệt so với những gì nó hằng tưởng tượng, nên trong lòng con bé dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả, không dám chấp nhận sự thật đau lòng này.
Yến Thanh cảm thấy đầu óc mình như muốn bùng nổ.
Một đứa thì đột nhiên không muốn nhận mẹ nữa, một người thì lại không thể cất lời.
Đúng là mời thần dễ, tiễn thần khó.
Cô đây cũng chỉ kiếm chút tiền bạc lẻ thôi mà, đâu có dễ dàng gì cho cam!
Ma nữ vừa nghe lời con ma nhỏ, nước mắt m.á.u đã lập tức tuôn rơi xối xả, hòa lẫn với những vệt m.á.u khô trên mặt. Cô ta liên tục phát ra những tiếng "ư... ư..." rùng rợn, khiến người nghe tê dại cả da đầu, vừa thấy kinh sợ lại vừa không khỏi xót xa thương cảm.
Yến Thanh nhìn thẳng vào ma nữ, dứt khoát nói: " Tôi có thể giúp đỡ hai mẹ con cô, nhưng cô phải phối hợp. Bây giờ tôi nói gì, cô cứ trả lời đó. Tôi biết cô không nói được, nên cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là đủ." Cô dừng lại một chút, ra hiệu: "Nếu đã hiểu, vậy bây giờ hãy gật đầu đi."
Ma nữ quả nhiên gật đầu lia lịa, cứ như muốn lắc rụng cả đầu ra vì quá kích động.
Yến Thanh lại chỉ vào con ma nhỏ hỏi: "Đây có phải là con gái cô bỏ rơi trong nhà vệ sinh bệnh viện bảy năm trước không?"
Ma nữ thoáng do dự, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Yến Thanh hỏi tiếp: "Tại sao cô lại bỏ rơi con bé? Có nỗi khổ tâm nào khó nói chăng?" Nghe lời này, ma nữ bỗng bật khóc nức nở, nước mắt như mưa tuôn, liên tục gật đầu. Dường như những ký ức đau khổ trong quá khứ ùa về, khiến cô ta cảm thấy toàn thân đau đớn tột cùng. Trong đó đan xen cả hận thù, oán trách và sự hối hận khôn nguôi. Cô ta khao khát được đến gần con gái, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Yến Thanh trầm giọng nói: "Bây giờ tôi gỡ lá bùa trên người cô ra nhưng cô phải đảm bảo bình tĩnh, không được làm bậy, hiểu chưa?"
Ma nữ ngấn lệ gật đầu.
Lúc này, con ma nhỏ mới từ sau lưng Yến Thanh bước ra, ôm con búp bê, cắn môi, rụt rè hỏi: "Nỗi khổ tâm gì ạ?"
Ma nữ chỉ có thể "ư... ư..." vài tiếng vô nghĩa, chẳng ai hiểu cô ta đang muốn nói gì.
Phải có nỗi khổ tâm thế nào, mới khiến một người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa con gái vừa sinh chưa được bao lâu trong nhà vệ sinh bệnh viện, mặc kệ sống chết.
Chẳng ai biết được lý do thực sự đằng sau hành động đó, nhưng ngay lúc này, lại có người khao khát tìm hiểu.
Yến Thù kéo tay Yến Thanh: "Chị ơi, chị có cách nào làm cho cô ta nói được không?"
Yến Thanh khẽ nhíu chặt mày, đáp: "Có một cách."
Ngay lập tức, một người và hai hồn ma đều hướng ánh mắt về phía cô.
Ma nữ lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa lạy Yến Thanh, vừa lạy vừa nức nở. Nào còn vẻ hung hăng đòi sống đòi c.h.ế.t như khi vừa chạm mặt Yến Thanh, cảnh tượng đó khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải động lòng. Yến Thanh trầm giọng nói: " Tôi có thể trích xuất một phần ký ức trong tâm trí cô nhưng quá trình này sẽ rất đau đớn. Nếu xảy ra sự cố, rất có thể cô sẽ hồn bay phách tán, không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa. Như vậy cô có chấp nhận không?"
Ma nữ nước mắt giàn giụa gật đầu đồng ý. Cô ta vốn dĩ đã chẳng còn ý định đầu thai chuyển kiếp, chỉ cần được gặp lại con gái mình là đã mãn nguyện rồi.
Nhưng cô ta không ngờ, đứa con gái tìm kiếm bấy lâu nay lại c.h.ế.t từ lâu rồi.
Làm sao điều này không khiến cô ta căm hận, làm sao không khiến cô ta đau khổ tột cùng được chứ.
Nỗi hối hận và đau đớn ngập tràn ấy lại chẳng có cách nào giãi bày được.
Con ma nhỏ siết chặt con búp bê trong tay, biểu cảm rõ ràng có chút căng thẳng.
Thấy ma nữ đã đồng ý, Yến Thanh mới bắt đầu thi triển phép thuật. Cô lấy m.á.u vẽ trận pháp, trong phòng bỗng loé lên những luồng sáng mờ ảo kỳ lạ. Ma nữ đứng giữa pháp trận, cảm nhận năng lượng cuồn cuộn đổ vào hồn phách mình, như thể muốn xé toạc cô ta thành từng mảnh. Cô ta đau đớn đến mức nức nở thành tiếng thảm thiết…