Yến Thù có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng đó, đành quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này, con ma nhỏ mới bắt đầu có chút lo lắng, bất an.
Và ký ức thuộc về ma nữ dần dần được trích xuất ra, hiện rõ mồn một trước mắt mọi người …
Tên cô ta là Chúc Anh Anh, không phải người Vân Thành mà đến từ một vùng quê hẻo lánh. Bố mẹ cô vẫn còn sống, và cô có một em trai, một em gái.
Ở nơi cô lớn lên, rất ít người có cơ hội được đi học, trình độ dân trí còn thấp. Bố mẹ cô đặt cho cô cái tên này là nhờ hỏi một sinh viên tình nguyện từng về dạy học trước đây, hy vọng cô có thể xuất sắc rực rỡ như nhân vật trong các vở tuồng. Thế nhưng, cô ta lại chẳng thực sự thông minh, từ nhỏ đã không thích đọc sách, chỉ toàn bày đủ trò nghịch ngợm phá phách, lớn lên rồi cũng chẳng biết đọc viết được mấy chữ.
Nhưng bố mẹ cũng chưa bao giờ trọng nam khinh nữ, vẫn đối xử rất tốt với cô ta. Lớn lên, còn nhờ người thân tìm cho cô ta một công việc hành chính trong nhà máy lớn.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tạm coi là ổn định.
Thời gian đó, thỉnh thoảng lại có vài người ở thành phố về thăm quê, lái những chiếc ô tô lớn bóng loáng, gặp ai cũng khoe khoang chuyện kiếm tiền ngoài kia dễ dàng đến mức nào.
Chúc Anh Anh trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, muốn ra ngoài bươn chải thử xem sao. Nhưng bố mẹ lại kiên quyết không đồng ý, cho rằng thành phố bên ngoài quá nguy hiểm, lạ nước lạ cái, lại sợ Chúc Anh Anh là con gái gặp chuyện không may.
Thế nhưng Chúc Anh Anh không nghe lời khuyên ngăn, ngày nào cũng bị Phùng Cương – người vừa từ thành phố trở về, lúc nào cũng trong bộ vest lịch lãm cùng giày da bóng loáng – kể lể những câu chuyện mới lạ bên ngoài. Cô liền cảm thấy mình ra ngoài lập nghiệp chắc chắn cũng sẽ làm nên chuyện lớn.
Thế là, vừa nhận lương xong, cô ta để lại toàn bộ số tiền ở nhà, tự mình thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, mang theo vỏn vẹn hai trăm tệ rồi cùng Phùng Cương bắt tàu hỏa đến Vân Thành lập nghiệp.
Ban đầu, Phùng Cương dẫn cô đi tìm một công việc phục vụ. Tuy vất vả nhưng tiền kiếm được mỗi tháng gấp ba lần lương cô ta làm ở nhà máy dưới quê.
Cô ta gửi tiền đều đặn về quê cho bố mẹ, còn bản thân vẫn ở lại Vân Thành, nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa, đến lúc đó về quê có thể sửa sang lại căn nhà cũ kỹ, mua thêm ít ruộng đất, và còn có thể lo cho các em ăn học tử tế. Một cuộc sống như vậy quả thật là quá tốt đẹp rồi.
Hôm đó, Phùng Cương nói với cô ta rằng có một vụ làm ăn lớn, hỏi cô ta có muốn tham gia cùng không. Phi vụ này mà thành công, tiền sẽ chia đôi, mỗi người được tới tận mười vạn tệ.
Chúc Anh Anh chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là năm vạn, lập tức đồng ý ngay, ký hợp đồng.
Bản hợp đồng chi chít chữ nghĩa, cô ta hoàn toàn không hiểu, chỉ đơn giản nghĩ rằng đi theo Phùng Cương thì chắc chắn sẽ không sai.
Sau này biết rõ cụ thể là chuyện gì, cô ta sợ hãi muốn đổi ý.
Phùng Cương nói, nếu đổi ý sẽ bị kiện ra tòa, chỉ riêng tiền bồi thường đã lên tới mấy triệu.
Vốn dĩ đã chẳng biết đọc biết viết được mấy chữ, nói gì đến những quy định pháp luật phức tạp, cô ta hoàn toàn mù tịt. Vừa nghe nói sẽ bị kiện ra tòa, còn phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, cô ta lập tức sợ hãi tột độ.
Sau đó, cô ta mang thai, bị sắp xếp ở trong một căn nhà nhỏ ngoại ô. Mấy lần hỏi Phùng Cương muốn ra ngoài đi dạo thì đều bị hắn từ chối.
Cho đến một hôm, nửa đêm cô ta trằn trọc không ngủ được bỗng tỉnh giấc. Thấy Phùng Cương lén lút ra ngoài, lòng cô ta dấy lên sự nghi hoặc khó hiểu nên lặng lẽ bám theo. Và rồi cô bàng hoàng phát hiện ra, ở đó đang giam giữ rất nhiều phụ nữ trạc tuổi mình.
Trong số đó có hai người cô ta quen biết, là Tiểu Mai và Tú Tú đến từ cùng một vùng quê. Rõ ràng nghe nói họ làm ăn phát đạt ở thành phố, còn lấy được chồng giàu, vậy mà giờ lại xuất hiện ở nơi này!
Còn Phùng Cương thì đang cùng mấy gã đàn ông lạ mặt uống rượu tán gẫu bên ngoài, say bí tỉ.
Tiểu Mai và Tú Tú khóc lóc nức nở, kể cho Chúc Anh Anh nghe, Phùng Cương đã lừa họ đến đây mấy năm trời rồi.
Tiểu Mai bây giờ đang mang thai đứa con thứ ba.
Còn những người không thể sinh con được nữa, nghe họ nói không biết đã bị Phùng Cương đưa đi đâu mất rồi.
Chúc Anh Anh muốn trốn nhưng bị kẻ canh cửa phát hiện. Ngày hôm sau, cô ta bị Phùng Cương cắt lưỡi, nhốt chung cùng đám con gái đáng thương kia.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ