Dần dà Chúc Anh Anh mới biết, những cô gái không thể sinh nở nữa, hoặc bị bán đến những nơi hẻo lánh làm vợ người ta thì cũng bị đẩy đi làm những công việc khác.
Bao nhiêu năm nay ở thành phố, Phùng Cương làm chính là cái loại buôn bán thất đức, phi pháp này.
Còn Chúc Anh Anh vì trông cũng ưa nhìn nên đã có người đặt trước. Đối phương tuổi hơi lớn nhưng có chút tiền.
Mười vạn tệ, dù có câm cũng không sao.
Phùng Cương đương nhiên chăm sóc Chúc Anh Anh rất chu đáo, ngày nào cũng tẩy não cô ta bằng những lời đường mật. Để bảo toàn tính mạng và tìm cơ hội báo cảnh sát, Chúc Anh Anh giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Mãi cho đến khi cô ta sinh con, đứa bé vẫn còn đang b.ú mẹ thì bị sốt cao không hạ. Hết cách, Phùng Cương đành phải đưa bé đến bệnh viện khám.
Sợ đứa bé đi một mình dễ gây chú ý, bệnh viện sẽ hỏi đông hỏi tây nên hắn cũng đưa cả Chúc Anh Anh đi cùng.
Đến bệnh viện, Chúc Anh Anh bị hai gã đàn ông theo dõi sát sao. Mãi đến khi một tên đi nộp tiền, cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội cắt đuôi được tên còn lại, trốn vào nhà vệ sinh nữ. Cô ta khóc lóc cầu xin những người gặp trong đó.
Nhưng mất lưỡi rồi, cô ta không thể nói thành lời, dùng tay ra hiệu mãi mà cũng không ai hiểu ý cô ta là gì.
Có người đưa điện thoại cho cô ta, muốn cô ta viết ra nhưng Chúc Anh Anh hoàn toàn không biết chữ, cũng không biết dùng phiên âm để gõ.
Người của Phùng Cương đang tìm cô ta khắp nơi bên ngoài.
Bị ép đến đường cùng, cô ta đành phải để con lại trong nhà vệ sinh, đặt con búp bê duy nhất mang từ quê nhà theo bên cạnh con rồi bỏ chạy.
Chỉ hy vọng có người nhặt được đứa bé sẽ báo cảnh sát, lần theo manh mối mà điều tra ra được chỗ cô ta.
Phùng Cương sợ xảy ra chuyện, bắt được Chúc Anh Anh đang bỏ trốn. Vì làm mất đứa bé, Chúc Anh Anh ngày nào cũng bị đánh đập, hành hạ đủ kiểu, cho đến khi bị bán đến nhà lão già kia. Ngày nào cũng bị đánh mắng, nhốt lại mà vẫn không thấy cảnh sát tìm đến...
Mãi cho đến một đêm khuya nọ, con gái của lão già kia về nhà phát hiện ra cô ta. Cảm thấy mất mặt nên muốn đuổi cô ta đi, lại vô tình đẩy cô ta ngã từ lan can đã cũ nát xuống dưới. Tầng lầu rất cao, cô ta c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Sau khi chết, Chúc Anh Anh không siêu thoát mà linh hồn cứ vấn vương tìm về bệnh viện cũ. Để trốn tránh quỷ sai địa phủ, ban ngày cô ta ẩn mình trong một con búp bê, đêm đến mới hiện hình ra ngoài tìm con gái mình.
Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, cô ta vẫn không sao tìm được con. Mãi cho đến khi Yến Thanh và mọi người mang con búp bê đi, cô ta mới lần theo dấu vết đến được đây và gặp lại con gái mình sau bao năm xa cách.
Chẳng ai ngờ được, đằng sau câu chuyện về một đứa trẻ bị bỏ rơi trong nhà vệ sinh bệnh viện lại là một quá khứ đầy m.á.u và nước mắt, đau thương đến nhường này.
Yến Thù vốn mít ướt, tận mắt chứng kiến những ký ức đau khổ của Chúc Anh Anh hiện về từng cảnh một, cô ấy không kìm được mà bật khóc nức nở. Vừa khóc cô ấy vừa tức giận mắng: "Sao lại có loại người độc ác đến như vậy chứ!"
"Mẹ ơi..." Lúc này, con ma nhỏ không còn sợ hãi mẹ mình nữa, cô bé lao vào vòng tay mẹ, nức nở khóc như mưa.
Bao nhiêu năm qua, cô bé không phải không oán trách mẹ. Thậm chí, lúc ban đầu đi tìm mẹ, cô bé chỉ mang ý nghĩ báo thù. Nhưng đến giờ phút này, cô bé mới nhận ra, cả mình và mẹ đều là những phận đời bất hạnh, đáng thương biết bao.
Hai mẹ con sau bảy năm xa cách nay mới trùng phùng, ôm chặt lấy nhau như thể sợ đối phương sẽ biến mất một lần nữa. Nước mắt người mẹ ma chảy dài trên má, nhỏ giọt xuống sàn, hòa vào thảm kịch đã qua.
Yến Thanh lặng nhìn cảnh tượng đó, lòng cũng trào dâng cảm xúc chua xót. Cô chợt nhớ đến một câu nói mà mình từng nghe: "Mỗi hồn ma mà cô sợ hãi khi gặp phải, biết đâu lại chính là người thân mà ai đó ngày đêm mong nhớ, ao ước được gặp lại dù chỉ một lần cuối."
Yến Thanh trầm giọng nói, âm thanh mang theo sự xót xa nhưng cũng rất kiên định: "Hai mẹ con đã ở lại trần gian quá lâu rồi, đã đến lúc phải đi đầu thai chuyển kiếp, tìm một khởi đầu mới."