Yến Thù không biết đã lẻn vào phòng Yến Thanh từ lúc nào, đứng ngay sau lưng chị mình, vừa nhai trái cây vừa liếc nhìn tờ giấy, cất giọng mơ hồ: "Đầu tiên là loại Yến Trăn ra khỏi danh sách."
Yến Thanh quay đầu nhìn đứa em gái: "Sao vậy?"
Yến Thù đáp: "Anh cả ngốc nghếch như thế thì có gì đáng để đề phòng chứ?" Cô bé còn thầm nghĩ, có đưa cho Yến Trăn cái cuốc sắt, anh ấy cũng chẳng đào nổi một cái hố.
Yến Thanh gật gù, vẻ mặt suy tư: "Cũng đúng."
Yến Thù lại nhìn vào tờ giấy: "Anh cảnh sát Tiểu Trương chất phác, thật thà cũng gạch tên luôn." Yến Thanh gật đầu: "Hợp lý."
Yến Thù nói tiếp: "Chú út tuy có hơi nhiều mưu mẹo nhưng không phải người xấu, lại còn luôn hết lòng chăm sóc chị em mình, cũng có thể loại."
Yến Thanh chần chừ một lát rồi cũng cầm bút gạch tên Yến Tu Văn. Rất nhanh, trên tờ giấy chỉ còn lại hai cái tên: Anh em họ Đỗ.
Yến Thù nheo mắt cười, gật đầu vẻ hài lòng: "Loại trừ hết những khả năng không thể, phần còn lại chính là đáp án đúng! Con ma nhỏ đó chắc chắn muốn chị đề phòng hai tên xấu xa này."
Yến Thanh nhìn Yến Thù đầy ẩn ý: "Chị lại thấy hai cái tên này hình như là do em tự suy diễn ra thì phải?"
Yến Thù vừa nhai trái cây, má phồng lên đáp: "Em thì hại chị làm gì chứ, đương nhiên là muốn tốt cho chị thôi."
"Này chị, chị nghĩ em sẽ hại chị sao?"
Yến Thanh bật cười: "Không hề."
Yến Thù: "Vậy thì đúng rồi còn gì! Cho nên chị ơi, sau này nếu có gặp hai người nhà họ Đỗ kia, tốt nhất là nên tránh xa ra."
Yến Thanh dở khóc dở cười, vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác: "Em đó, ăn uống mà cũng không yên, cẩn thận nghẹn bây giờ."
Yến Thù cười hì hì: "Em vào đưa quyển vở ghi tiếng Anh cho chị thôi. Mấy hôm nữa là thi rồi, chị cố gắng lên nhé, lần này nhất định phải đứng nhất đấy."
Nói đoạn, cô bé đặt quyển vở xuống bàn, còn giơ tay làm động tác cổ vũ cho Yến Thanh.
Khi bước ra khỏi phòng, Yến Thù vẫn còn đang hí hửng nghĩ thầm, chuyện mình không làm được thì cứ để chị gái "gánh" thôi. Cô bé thậm chí có thể hình dung ra vẻ mặt của nhà thím hai, đặc biệt là của Yến Kiều Kiều sẽ đặc sắc đến mức nào khi Yến Thanh giành được hạng nhất, xem lúc đó cô ta còn cười nổi nữa không.
Đến ngày có kết quả thi cuối kỳ, Yến Thù ở nhà đợi cả ngày trời nhưng vẫn không thấy nhà Yến Kiều Kiều ghé qua.
Cô bé tiếc rẻ: "Thím hai hôm nay không đến thật sao?"
Yến Thanh đang ngồi cạnh xem máy tính bảng chờ cơm, ngước mắt nhìn em gái, tò mò hỏi: "Sao em lại mong thím ấy đến vậy?"
Bình thường thím hai nhà họ Yến mà đến, Yến Thù là người khó chịu ra mặt nhất, lần nào cũng chẳng vui vẻ gì. Sao hôm nay lại cứ lẩm bẩm nhắc mãi vậy?
Ánh mắt Yến Thù lóe lên vẻ tinh ranh: "Em sẽ không nói cho chị biết đâu."
Bà Yến ngồi cạnh đó, sao lại không hiểu đứa con gái mình, mỉm cười nói với Yến Thanh: "Con bé em gái con ấy à, đang chờ người ta đến nhà để lấy con ra "khích tướng" đấy mà."
Đợt thi cuối kỳ này, Yến Thanh quả nhiên giành hạng nhất. Bà Yến vui lắm nên dặn cô bếp làm thêm vài món ngon, toàn những món hai chị em cô thích ăn ngày thường.
Yến Thanh dường như đã hiểu ra, cúi mắt nhìn vào máy tính bảng, thờ ơ nói: "Đừng đợi nữa, hôm nay họ sẽ không đến đâu."
Yến Thù lập tức tò mò: "Chị ơi, sao chị lại biết hôm nay họ không đến vậy?"
Yến Thanh: "Đoán mò thôi."
Mắt Yến Thù sáng bừng lên, ghé sát lại, hỏi nhỏ: "Chị ơi, có phải chị tính toán ra không?"
Yến Thanh: "Không hề, chị chỉ đoán vu vơ thôi."
Chuyện này thì đoán kiểu gì cũng trúng, chẳng cần tính toán làm gì. Ngày thường thấy Yến Kiều Kiều thi tốt hơn Yến Thù, thím hai mới dẫn Yến Kiều Kiều đến nhà để khoe khoang. Lần này Yến Kiều Kiều rõ ràng làm bài không tốt, thím hai còn mặt mũi nào mà đến đây làm gì?
Đêm đó, vào lúc mười hai giờ khuya, không gian yên tĩnh bao trùm. Yến Thanh xuống lầu định hâm một cốc sữa uống rồi đi ngủ. Vừa đến nhà bếp, cô đã thấy Yến Tu Văn hâm sẵn sữa cho mình, đặt ngay ngắn trên bàn.
Cô cầm cốc sữa lên nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, khóe miệng cô khẽ cong lên: "Chú út vẫn chưa ngủ ạ?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ