Yến Tu Văn: "Vừa tắm xong."
Yến Thanh khẽ gật đầu: "Vừa nhìn đã biết."
Tóc anh vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng là chỉ lau qua loa rồi xuống nhà uống nước.
Ánh mắt Yến Tu Văn dừng lại trên người cô: "Hôm nay xuống lầu cũng biết mặc thêm áo khoác rồi đấy."
Nhưng dạo này nhiệt độ giảm, chắc hẳn về đêm cũng se lạnh.
"Yến Thanh, nghe nói hôm nay cháu có kết quả thi rồi, đạt hạng nhất cơ đấy?"
Yến Thanh nhướng mày: "Không ngờ tin tức của chú út cũng nhạy bén đến vậy."
Động tác uống nước của Yến Tu Văn hơi khựng lại rồi nhanh chóng trở về bình thường: "Tình cờ lướt thấy bài đăng trên mạng xã hội của Yến Thù."
Yến Thanh mỉm cười không nói gì.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng huyên náo. Hai người lần lượt bước ra phòng khách, chỉ thấy thím hai vừa đi vào vừa la lớn: "Yến Kiều Kiều! Yến Kiều Kiều mày ra đây cho tao!"
Quản gia vội vàng ngăn lại ở phía sau: "Thưa bà hai, cô Kiều Kiều thật sự không có ở đây ạ!"
Sắc mặt Yến Tu Văn trầm xuống, lạnh giọng quát: "Thím hai làm ầm ĩ gì ở đây vậy?"
Thấy Yến Tu Văn, tiếng la hét của thím hai chợt im bặt: " Tôi không ầm ĩ, các người mau bảo Yến Kiều Kiều ra đây cho tôi!"
Yến Thù vốn đã ngủ say, lúc này bị đánh thức, dụi mắt đi xuống lầu: "Ai thế, nửa đêm nửa hôm ồn ào đến nhức tai, không biết tôi còn phải ngủ để lớn à?"
Chỉ thấy sắc mặt thím hai khó coi: "Các người mau mang Yến Kiều Kiều ra đây!"
Mẹ Yến vốn khó ngủ, đôi khi tinh thần không tốt, buổi tối có thói quen uống thuốc ngủ. Lúc này, người lớn có thể nói chuyện được chỉ có Yến Tu Văn.
Yến Tu Văn nhìn quản gia, quản gia vội nói: "Cô Kiều Kiều hôm nay không hề đến nhưng bà hai không tin ạ."
Yến Thanh bên cạnh cũng nói: "Yến Kiều Kiều đúng là chưa từng đến."
Yến Thù nghe vậy, thím hai đang tìm Yến Kiều Kiều ư? Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô bé nhanh chóng chạy xuống lầu: "Thím hai, sao thế ạ, chị họ không về nhà sao?”
Yến Kiều Kiều chẳng lẽ thi hỏng nên không dám về nhà? Không đến nỗi chứ, lần này cô ta tuy tụt hạng nhưng dù sao vẫn trong top 10 của trường, bao nhiêu người đổ mồ hôi sôi nước mắt cũng không thi được như vậy, có gì mà không dám về nhà chứ?
Yến Tu Văn khẽ nhíu mày, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thím hai vừa nãy còn hừng hực lửa giận, giờ không thấy Yến Kiều Kiều đâu, đã bắt đầu đứng ngồi không yên, bà ta sốt sắng nói với Yến Tu Văn: "Kiều Kiều hôm nay về nhà, tôi xem điểm thi, mắng nó vài câu, nó liền cãi lại. Tôi tức giận tát nó một cái, nó liền bỏ đi mất, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, gọi điện cũng không liên lạc được..."
Mọi người đều vỡ lẽ. Nên thím hai mới tìm đến đây, tưởng rằng Yến Kiều Kiều sẽ đến chỗ này. Nhưng ngày thường quan hệ giữa Yến Kiều Kiều và Yến Thù vốn không tốt, lại còn cãi nhau với mẹ ruột, sao có thể đến đây được.
Yến Thù vừa ngáp vừa nói: "Thím hai, sao thím lại đánh người thế. Chị họ lần này điểm tuy giảm sút nhưng cũng là hạng bảy, bao nhiêu người trong trường cố gắng lắm cũng không đạt được như vậy, sao thím không biết điều gì cả."
Nghe thấy Yến Kiều Kiều bị đánh, Yến Thù lại không thấy vui, ngược lại còn nói một câu công bằng.
Yến Tu Văn khẽ nhíu mày: "Đã hỏi bạn bè thân thiết của Kiều Kiều chưa?"
Thím hai Yến lo lắng đến phát khóc: " Tôi làm sao biết nó có bạn bè nào, gọi cho giáo viên chủ nhiệm của nó cũng không được, tắt máy rồi. Các người mau nghĩ xem, con bé Kiều Kiều rốt cuộc có thể đi đâu được... Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi...."
Nói rồi, bà ta thực sự hoảng loạn đến bật khóc: "Nó mà xảy ra chuyện gì, tôi còn sống thế nào được nữa!"
Nhà họ Yến buổi tối vốn yên tĩnh, lúc này thím hai lại vừa la hét vừa khóc lóc, những người còn đang ngái ngủ, giờ còn tỉnh táo hơn cả ban ngày.
Nhìn thím hai trước mắt, Yến Thù có vài phần ghét bỏ: "Thím hai sốt ruột làm gì chứ, chú út có cách mà, chắc chắn tìm được thôi. Với lại Yến Kiều Kiều lớn tướng rồi, đâu phải đứa ngốc, chẳng lẽ còn đi lạc được à?”
Theo sự hiểu biết của cô bé về Yến Kiều Kiều, chắc chắn là trốn ở đâu đó rồi.
Nếu là bình thường, thím hai lúc này nghe Yến Thù nói vậy, chắc chắn đã chửi ầm lên rồi nhưng giờ bà ta đang quá lo cho Yến Kiều Kiều, chẳng còn tâm trạng nào mà mắng người.