Lời vừa dứt, đã bị Thím Hai chặn họng lại: " Tôi dạy dỗ con gái tôi, cô là người ngoài thì xen vào làm gì!"
Yến Thù ngồi cạnh Yến Kiều Kiều cười khẩy một tiếng: "Giờ thì Thím Hai lại xem chúng cháu là người ngoài rồi nhỉ? Lúc nãy không tìm được chị họ, vội vàng chạy đến nhà cháu tìm người, cầu xin chú út cháu giúp đỡ tìm kiếm sao không thấy nói chúng cháu là người ngoài?”
Yến Thanh im lặng một lát rồi nói: "Nếu đã là người ngoài, vậy mời Thím Hai xuống xe."
Nghe thấy vậy, Thím Hai sửng sốt, quay sang chửi Yến Thanh: "Mày nói cái gì hả cái đồ ranh con này..."
Bà ta còn chưa nói hết câu, chiếc xe đã phanh gấp lại, là Yến Tu Văn đã đạp phanh.
Giọng anh lạnh lùng, không chút tình cảm: "Xuống xe."
Qua kính chiếu hậu, gương mặt lạnh băng của anh hiện rõ mồn một.
Thím Hai mặt mày khó coi, cũng không thể lì lợm ngồi yên đó được nữa, đành kéo Yến Kiều Kiều xuống xe. Vừa bước xuống, thím ấy vừa lẩm bẩm chửi rủa không ngừng.
Ba giờ sáng trên đường quốc lộ, gần như không có bóng xe nào qua lại.
Chiếc xe phóng vụt đi mất hút, bỏ lại hai mẹ con run cầm cập vì gió lạnh thổi qua, hắt hơi liên tục.
Trên xe, Yến Thù ngoái lại nhìn cặp mẹ con đang đứng hứng gió lạnh mấy lần, cười tít mắt đầy khoái trá.
"Chú út, sao trước đây cháu không nhận ra giọng chú hay thế nhỉ?"
Câu "Xuống xe" vừa rồi làm cô bé sướng run cả người.
Yến Tu Văn liếc cô bé qua gương chiếu hậu: "Hợp ý cháu thì hay, không hợp ý thì như giẻ lau chân của bà già à?"
Yến Thù sững người, sao câu này nghe quen thế nhỉ? Lẽ nào lần nào đó mình nói xấu chú đã bị nghe thấy?
Cô bé lập tức thấy hơi chột dạ, giọng bất giác cao lên: "Đâu có ạ, giọng chú út lúc nào cũng hay mà... Không tin chú hỏi chị đi!" Yến Thanh đang gà gật bên cạnh bỗng bị réo tên, cô "a” một tiếng, mơ màng quay đầu nhìn. Rõ ràng không nghe rõ người ta nói gì nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ: " Đúng rồi..."
Đáp xong liền dựa vào một bên, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không ngủ nữa chắc hồn vía cô bay ra ngoài vất vưởng mất.
Yến Tu Văn đang lái xe liếc mắt nhìn cô, khóe miệng vốn mím chặt hơi nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.
Ngồi sau chán quá, Yến Thù bèn lôi điện thoại ra tìm truyện đọc, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm một mình. Khi nhận ra Yến Thanh đã ngủ, cô bé vội nén cười, hạ giọng.
Mãi đến khi về đến nhà họ Yến, Yến Thù vừa định gọi Yến Thanh dậy thì trợn tròn mắt nhìn cảnh chú út ở ghế trước cúi người, tháo dây an toàn, rồi bế Yến Thanh ra khỏi xe!
Cô bé đứng ngây tại chỗ, đưa tay dụi mắt, "Chú út hóa ra lại là người dịu dàng, chu đáo thế này sao!?"
Nhìn cảnh trước mắt, người đàn ông cao lớn bế cô kia theo kiểu công chúa, giống hệt cảnh nam chính bế nữ chính trong truyện cô bé vừa đọc. Yến Thù đưa tay che miệng, thút thít mấy tiếng, "Làm sao đây, tự dưng mình lại muốn đẩy thuyền chú út với chị gái."
Mãi đến khi cơn gió lạnh ban đêm thổi vào người, Yến Thù mới tỉnh khỏi cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa rồi, vỗ trán mình một cái: "Yến Thù ơi Yến Thù, mới đọc mấy cuốn truyện mà mày đã lú lẫn thế này rồi....
"Lát nữa mà để chú út biết mình nghĩ mấy thứ linh tinh này, chắc chắn chú sẽ lột da mình mất."...
Hôm sau, lúc Yến Thanh tỉnh dậy mới phát hiện mình vẫn đang mặc áo khoác hôm qua.
Lúc xuống lầu, Yến Thù đang ăn sáng.
"Chị ơi, hôm nay đi chơi không? Hách Mẫn nói muốn đến công viên giải trí."
Yến Thanh nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Thôi, hôm nay chị phải đi xem phong thủy nhà giúp người ta."
Nghe nói nhà đó liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ, hai đứa cháu cứ bệnh suốt, nghi là có thứ gì đó không sạch sẽ. Yến Thù lập tức sáng mắt lên: "Em đi xem cùng được không?”
Yến Thanh nhướng mày: "Không phải định đi công viên giải trí với Hách Mẫn à?”
Yến Thù cười hì hì: "Không đi nữa, em rủ Hách Mẫn đi cùng, cậu ấy chắc chắn cũng muốn đi theo."
Đi công viên giải trí làm gì, làm sao thú vị bằng đi theo chị xem phong thủy chứ?