Thế giới của Yến Kiều Kiều sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi xuống lầu, cô ta không kìm được, ngồi thụp xuống đất, ôm đầu gối khóc nức nở: "Sao lại thế này..."
Đó là mối tình đầu của cô ta cũng là nụ hôn đầu của cô ta.
Rõ ràng đã có bạn gái, tại sao còn đưa cô ta đi công viên giải trí, tại sao còn cùng cô đi vòng quay mặt trời, tại sao còn hôn mình...
Yến Kiều Kiều khóc nức nở, vừa nghĩ đến số tiền đi chơi công viên giải trí là do mình trả, trong lồng n.g.ự.c như có một cục tức nghẹn lại, khiến cô bé khó thở. Đúng lúc này, hai gã đàn ông say rượu loạng choạng bước tới. Nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi co ro bên đường, ý đồ đen tối lập tức trỗi dậy: "Người đẹp ơi, một mình ở đây buồn thế sao? Hay đi uống rượu với hai anh đi?"
Yến Kiều Kiều vẫn ngồi khóc trên đất, nghe thấy tiếng nói, cô bé ngẩng mặt lên. Hai gã đàn ông say khướt đứng ngay trước mặt, che khuất ánh đèn đường mờ ảo, trước mắt cô bé chỉ còn một mảng tối đen đáng sợ.
Yến Kiều Kiều lập tức thấy hoảng sợ, đứng dậy định đi chỗ khác.
Nhưng chưa đi được hai bước, cô bé đã bị một gã túm lại, miệng hắn cười cợt lẩm bẩm: "Sao lại ngại ngùng thế, em gái?"
Gã đàn ông còn lại thấy vậy cũng tiến đến kéo cô bé.
Yến Kiều Kiều sợ đến phát khóc, hoảng hốt kêu cứu nhưng lại bị hai người lôi đi...
Rạng sáng hôm đó, khoảng ba, bốn giờ, chuông cửa biệt thự nhà họ Yến lại reo inh ỏi không ngừng.
Yến Thù vừa ngủ thiếp đi sau khi đọc xong truyện lại bị đánh thức. Chuông cửa cứ reo mãi không dứt, hôm nay quản gia không ở lại biệt thự qua đêm, đương nhiên không có ai ra mở cửa.
Yến Thù bực bội lồm cồm bò dậy khỏi giường. Lúc ra khỏi phòng thì vừa hay thấy Yến Thanh đã xuống lầu, đang kiểm tra màn hình chuông cửa.
Yến Thù ngáp một cái, hỏi: "Chị ơi, ai vậy ạ?" Trên màn hình hiện ra khuôn mặt hốt hoảng của Thím Hai nhà họ Yến. Yến Thanh mở cửa xong, quay đầu lại đáp: "Thím Hai."
Yến Thù lầm bầm: "... Lại có chuyện gì nữa đây? Bộ bây giờ nửa đêm nửa hôm cũng không cho người ta ngủ nữa hay sao? Chắc lại là chị họ Yến Kiều Kiều bỏ nhà đi nữa rồi chứ gì?"
Cửa mở, Thím Hai Yến vội vàng chạy vào: "Kiều Kiều có tới đây không?"
Yến Thanh hơi buồn ngủ, lắc đầu: "Không có ạ."
Yến Thù ngáp dài, hỏi: "Thím Hai, chị họ Kiều Kiều lại bỏ nhà đi ạ?" Thím Hai Yến sốt ruột đến sắp khóc, nhìn hai đứa cháu cũng chẳng buồn để ý, hỏi thẳng: "Chú út tụi cháu đâu? Không có nhà à?"
Yến Thù lặng lẽ đảo mắt một vòng: "Muốn tìm con gái thì đến đồn cảnh sát mà tìm. Chú út nợ nần gì thím chắc, mà ngày nào cũng ba bốn giờ sáng đi tìm con gái giúp thím? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?"
Thím Hai Yến đang sốt ruột như lửa đốt, nghe Yến Thù nói vậy như tìm được chỗ trút giận, liền mắng xối xả vào mặt cô bé: "Con ranh con kia, mày ăn nói kiểu gì thế hả! Chị họ mày không về nhà, mày làm em gái mà không thèm quan tâm, lại còn dám hỗn láo với trưởng bối như vậy à?" Bà ta gằn giọng: "Hôm nay tao phải thay bố mẹ mày dạy dỗ lại mày mới được..." Vừa nói, bà ta vừa xông lên giơ tay định tát Yến Thù một cái thật mạnh.
Nhưng cái tát còn chưa kịp giáng xuống thì Yến Thanh đã giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta lại.
Cơn buồn ngủ tan biến, ánh mắt Yến Thanh lạnh đi trông thấy. Cô siết chặt cổ tay Thím Hai, giọng điệu cũng trở nên băng giá: "Thím Hai muốn ăn vạ thì cũng nên xem đây là đâu. Nếu cháu mà động thủ, đến lúc đó mong thím đừng chụp lên đầu chúng cháu cái mũ bất kính với trưởng bối đấy."
Yến Thù lập tức nép mình sau lưng Yến Thanh, ôm chặt lấy cánh tay chị, như thể tìm được chỗ dựa vững chắc giữa cơn bão. Thím Hai vốn đang lo lắng cho Yến Kiều Kiều, lúc này lại bị thái độ lạnh nhạt của hai chị em làm cho tức phát khóc.
"Đồ vô lương tâm... Lũ chúng mày đều là đồ vô lương tâm!"
Yến Thanh bị tiếng khóc lóc om sòm của bà ta làm cho nhức cả đầu: "Thím Hai đã đến nhà mấy người bạn thân của chị họ xem thử chưa?"