" Tôi chỉ muốn hỏi anh, bao giờ anh mới công khai tôi và hai đứa con của chúng ta? Tôi đã theo anh bao nhiêu năm không danh không phận rồi, anh cũng phải chọn một thời điểm để chúng ta đi đăng ký kết hôn chứ?"
Nhắc đến chuyện này, cô ta lại tức giận, khi nhìn thấy bạn trai mình ngày ngày lên mạng tưởng nhớ người vợ đã khuất và ba đứa con đã chết, thỉnh thoảng còn nước mắt lưng tròng trước ống kính.
Vậy còn cô ta và hai đứa con của anh thì là gì?
Toàn Toàn bây giờ đã bốn tuổi rồi, cô ta theo hắn đã bốn năm mà vẫn chưa có danh phận, chỉ vì hắn ta nói vợ vừa mất không lâu, không tiện kết hôn nhanh thế.
Giọng gã đàn ông càng thêm mất kiên nhẫn, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này: "Anh đã nói rồi mà, bây giờ chưa phải lúc. Chúng ta mà công khai bây giờ, người ngoài sẽ nói thế nào?"
Người phụ nữ cười khẩy: "Bây giờ còn chưa phải lúc? Thế sao lúc vợ anh vừa mất, anh tìm tôi để làm ấm giường lại không nói là chưa đến lúc?"
"Sao lúc anh không dùng biện pháp tránh thai, để tôi có bầu, anh không nói là chưa đến lúc?"
"Lúc ở ngoài khóc lóc vì vợ con đã c.h.ế.t đến đỏ cả mắt, tối về nhà lại ôm tôi lên giường, sao anh lại không nói là chưa đến lúc?"
"Ngày nào cũng ở bên ngoài lôi chuyện người vợ đã mất mấy năm của anh ra nói, sao anh không thể nghĩ cho mẹ con tôi một chút chứ!"
"Lẽ nào Toàn Toàn và Dương Dương không phải là con của anh à?"
Lúc này, Vân Tiếu Tiếu đã ngấn nước mắt.
Bao nhiêu năm qua, cô cứ ngỡ người đàn ông ấy đang đau khổ vì cô, ngày nào cô cũng lo lắng hắn không thể tự chăm sóc bản thân. Dù linh hồn vẫn vương vấn nơi căn nhà đó, cô chưa một ngày nào không nhớ nhung hắn.
Vậy mà giờ đây, hiện thực tàn khốc phơi bày trước mắt, tất cả những gì xảy ra sau cái c.h.ế.t của cô chỉ là một vở kịch. Hắn ta thậm chí còn có con với người khác không lâu sau khi cô vừa qua đời.
Tình cảm bao nhiêu năm qua, rốt cuộc là do cô đã quá coi trọng hay là hắn chưa bao giờ để tâm đến?
Đúng lúc Vân Tiếu Tiếu cảm thấy lòng nguội lạnh, định quay lưng rời đi thì tiếng cãi vã phía sau lại vang lên...
"Cô nói bậy bạ gì thế hả, đều là con của tôi, chẳng lẽ tôi nhớ chúng nó thì không được à!"
"Hừ, nhớ chúng nó sao? Anh đừng tưởng tôi không biết, những lời anh nói với lão thầy pháp đó hồi trước, tôi nghe thấy hết cả đấy!"
Nghe người phụ nữ kia nói vậy, Vân Tiếu Tiếu sững sờ cả người... Thầy pháp? Thầy pháp nào?
Mạc Vĩ Lương biến sắc: "Thầy pháp nào, cô đừng nói linh tinh."
Người đàn bà lại nhếch môi cười mỉa: "Ngoài mặt thì anh ngày nào cũng rêu rao là nhớ vợ con tha thiết nhưng sau lưng lại đi tìm thầy pháp, nào là bán căn nhà cũ, nào là bày đủ thứ bùa chú linh tinh trong nhà... cốt là để người c.h.ế.t không thể siêu thoát..."
"Anh chẳng qua chỉ sợ bọn họ biết sau khi họ c.h.ế.t anh đã làm những chuyện thất đức khốn nạn đó, sợ người c.h.ế.t tìm đến anh tính sổ sao!"
Chát! Âm thanh chói tai vang lên, Mạc Vĩ Lương tát thẳng vào mặt người phụ nữ, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói: " Tôi làm nhiều như vậy, chẳng phải vì lo cho chúng ta sao? Kiếm tiền chẳng phải là để nuôi mẹ con cô sao? Cô tưởng cái nhà cô đang ở, đồ ăn thức uống cô đang hưởng thụ là từ đâu mà ra?"
"Cô làm bà lớn đúng là sướng thảnh thơi quá nhỉ, chẳng phải lo nghĩ gì!"
Người phụ nữ ôm má đau rát, nhưng nụ cười trên môi cô ta lại càng thêm châm chọc: "Vì tôi sao?"
"Lúc anh đòi khoản tiền bồi thường khổng lồ như vậy, anh nói là bố mẹ vợ tuổi đã cao, cần tiền dưỡng già. Kết quả thì sao? Cầm hơn một trăm triệu tệ tiền bồi thường trong tay, anh đưa cho nhà người ta được mấy vạn bạc chứ?"
"Mà người ta còn chẳng thèm nhận hết kia kìa! Anh thì giỏi chụp màn hình lưu lại từng cái một lắm, chỉ chờ sau này lôi ra để diễn trò thôi phải không?"
"Vì tôi ư? Hừ, loại người ích kỷ như anh, đến vợ con đã c.h.ế.t rồi cũng lợi dụng để kiếm tiền được thì lời nói thốt ra từ miệng anh, có mấy câu là thật chứ!"