Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 144

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mạc Vĩ Lương! Sao anh lại có thể là loại người đạo đức giả thế này, sao hồi đó tôi lại không nhìn ra bộ mặt thật của hắn chứ..."

Hai người cãi nhau dữ dội, bao nhiêu lời khó nghe, thậm tệ đều tuôn ra hết.

Vân Tiếu Tiếu rời khỏi căn nhà trong tình trạng hồn bay phách lạc, nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng cãi vã vừa rồi.

Những từ khóa cứ xoáy sâu vào tâm trí cô: tiền bồi thường, hai đứa con, kiếm tiền, lợi dụng.

Hừ, thì ra con búp bê trên sofa là mua cho đứa con gái mới của hắn ta.

Cô và ba đứa con đã c.h.ế.t được năm năm, vậy mà Mạc Vĩ Lương và con của người phụ nữ kia đã được bốn tuổi.

Thật quá mỉa mai.

Gió lạnh thổi qua, quất vào cô. Linh hồn cô vốn đã tê liệt không còn cảm giác, giờ đây lại bắt đầu đau quặn thắt dữ dội nhưng chẳng có lấy một giọt nước mắt nào chảy ra.

Mãi cho đến khi Vân Tiếu Tiếu về đến chốn quen thuộc thuở nhỏ, nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên tường trong phòng khách, trên bàn trà vẫn còn đặt tấm ảnh lúc cô còn sống.

Đã mấy năm rồi, căn phòng cô ở từ nhỏ đến lớn vẫn được giữ nguyên như cũ.

Cha mẹ già vẫn chưa ngủ. Cha ngồi trên chiếc sofa cũ kỹ đã hai mươi năm chưa thay nệm trong phòng khách, đeo chiếc kính lão cô đã mua cho lúc còn sống để đọc báo. Mẹ thì đang lúi húi trong bếp chuẩn bị nồi cháo cho sáng mai.

Nước mắt cô không kiểm soát được mà tuôn rơi...

Đêm đó, Vân Tiếu Tiếu đến gặp Yến Thanh.

Yến Thanh vừa tắm xong, uống sữa rồi chuẩn bị đi ngủ, vừa đẩy cửa phòng ra thì thấy Vân Tiếu Tiếu đã đứng trong phòng mình, ngay cạnh giường, đang lặng lẽ nhìn về phía cô.

Yến Thanh: "..."

Có lẽ cô nên dán một lá bùa trước cửa phòng mình mới phải. Sao hết người này đến người khác cứ thích đứng cạnh giường cô thế nhỉ? Bộ không biết nửa đêm như vậy rất dọa người sao?

Làm sao mà ngủ được chứ.

Vân Tiếu Tiếu che mặt khóc nức nở, giọng nói khàn đặc khiến người nghe không khỏi chạnh lòng: "Không nên như thế này... không nên như thế này..."

Mạc Vĩ Lương cầm khoản tiền bồi thường khổng lồ cùng người phụ nữ kia xây dựng tổ ấm mới, thậm chí còn tính chuyện cho con học trường mẫu giáo với học phí tận năm vạn một học kỳ. Trong khi đó, bố mẹ cô vẫn phải sống trong căn nhà cũ kỹ ngày xưa, ngồi trên chiếc ghế sofa đã mười mấy hai mươi năm tuổi.

Thế giới này không nên vận hành như vậy, không nên xảy ra những chuyện thế này.

Cô khóc đến nát lòng, hơi thở đứt quãng.

" Tôi không muốn so đo chuyện anh ta có thật sự mời thầy pháp hay không. Tôi chỉ muốn bố mẹ và người thân của tôi nhận lại những gì họ xứng đáng, muốn Mạc Vĩ Lương không thể tiếp tục vơ vét những đồng tiền bẩn thỉu đó nữa!"

Đến tận hôm nay, Vân Tiếu Tiếu mới biết chồng mình đã làm những gì sau khi cô qua đời.

Vợ con vừa mất, anh ta đã lập tức lập tài khoản Weibo, rầm rộ quảng bá, bỏ tiền ghim bài lên đầu trang, ngày nào cũng đăng đàn trên mạng xã hội để tưởng nhớ vợ con. Bao nhiêu bài viết đầy tâm tư tình cảm như vậy, thật sự là do một người bình thường đến bài thơ "Tĩnh Dạ Tứ” còn chỉ thuộc mỗi câu đầu viết ra sao?

Cầm trong tay hàng trăm triệu tiền bồi thường, còn ngang nhiên lập thương hiệu lấy tên con mình để bán hàng, anh ta chẳng sợ quả báo khi vơ vét những đồng tiền đó sao?

Yến Thanh vừa nghe Vân Tiếu Tiếu kể lể, vừa dùng điện thoại lướt xem trang Weibo của Mạc Vĩ Lương.

Quả đúng như lời Vân Tiếu Tiếu nói, kể từ khi cô mất đến nay, Mạc Vĩ Lương vẫn luôn thể hiện nỗi nhớ thương vợ con đã khuất trên mạng xã hội, đồng thời còn lập hẳn một thương hiệu để kinh doanh.

Rất nhiều người vì đồng cảm mà không ngừng mua hàng của anh ta. Mãi đến tận hôm nay, Mạc Vĩ Lương vẫn còn livestream, lấy danh nghĩa tưởng nhớ người vợ quá cố, doanh số trong phòng livestream còn đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu của ứng dụng.

Yến Thanh nheo mắt lại, nhớ đến những lời Đỗ Phong Thanh nói tối nay.

Cô nhìn Vân Tiếu Tiếu: "Cô muốn tôi giúp sao?”

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 144