Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 145

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vân Tiếu Tiếu gật đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Yến Thanh, dè dặt hỏi: "... Có được không ạ?"

Cô hiểu rõ Yến Thanh không có nghĩa vụ phải giúp mình, việc mở lời nhờ vả thế này, cô đã phải dày mặt lắm rồi.

Nhưng nếu không thử, cô ấy thật sự chẳng còn biết cầu cứu ai khác.

Yến Thanh hơi nhíu mày, trầm tư một lát rồi mới gật đầu: " Tôi có thể thử nghĩ cách xem sao, nhưng cô đừng đặt quá nhiều hy vọng."

Cô thoáng nghĩ, có lẽ có thể để Vân Tiếu Tiếu xâm nhập vào giấc mơ của người khác, thử xem có chuyển biến gì không. Vân Tiếu Tiếu vừa khóc vừa cười, rối rít cảm ơn Yến Thanh.

Ngày hôm sau, Yến Thanh tìm Đỗ Phong Thanh, nhờ anh hỏi giúp về các phóng viên đã theo dõi và đưa tin về vụ án năm đó.

Đỗ Phong Thanh vẫn chưa biết Yến Thanh định làm gì, chỉ nghĩ rằng cô muốn tìm hiểu sâu hơn về vụ án này.

Anh liền giúp cô tìm một số tài liệu liên quan rồi gửi cho Yến Thanh.

Đỗ Phong Thanh cười hỏi: "Chiều tối mai có rảnh dùng bữa tối cùng anh không?”

Yến Thanh lật xem tài liệu trong tay: "Còn phải xem bữa tối này thế nào đã."

Đỗ Phong Thanh hiểu ý: "Chỉ là một bữa ăn bình thường giữa bạn bè thôi."

Anh biết rõ, nếu nói là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, Yến Thanh chắc chắn sẽ từ chối ngay.

Anh nhận ra Yến Thanh là người cứng rắn, không dễ bị lung lay, tính cách lại có phần khó rung động, đối với chuyện tình cảm, có lẽ là chưa thông suốt, hoặc nói đúng hơn là chẳng có chút hứng thú nào.

Vì vậy, anh đổi hướng tấn công, đi đường vòng, bắt đầu xây dựng từ quan hệ bạn bè trước.

Chẳng phải người ta thường nói sao? Làm bạn trước rồi mới tiến tới đó thôi?

Và đúng như Đỗ Phong Thanh dự đoán, khi anh nói đó là bữa ăn bình thường giữa bạn bè, Yến Thanh quả nhiên đồng ý.

Tuy nhiên, Yến Thanh vừa gật đầu lại nói thêm một câu: “ Tôi mời."

Cô lắc lắc tập tài liệu trong tay.

Ý tứ rất rõ ràng, bữa cơm này là để trả lại ơn anh đã giúp cô tìm tài liệu.

Trong phút chốc, Đỗ Phong Thanh cảm thấy có lẽ mình không nên chấp nhận lời mời bữa cơm này.

Đêm đó, Yến Thanh liền để Vân Tiếu Tiếu nhập vào giấc mơ của một tay phóng viên giải trí vẫn luôn theo dõi sát sao Mạc Vĩ Lương.

Trong mơ, cô ấy che mặt khóc nức nở, từng lời như thấm đẫm m.á.u và nước mắt, tố cáo tội trạng của Mạc Vĩ Lương. Tay phóng viên này vốn đã nghi ngờ việc Mạc Vĩ Lương mấy năm nay liên tục đăng bài thể hiện sự đau buồn trên mạng. Anh cảm thấy một người đau khổ vì mất vợ mất con, đăng một hai dòng trạng thái để giải tỏa cảm xúc thì cũng là điều bình thường. Suy cho cùng, mỗi người có một ngàn cách khác nhau để đối diện với nỗi đau khi biến cố bất ngờ ập đến.

Nhưng phóng viên này luôn cảm thấy dù mình có cố gắng đặt bản thân vào hoàn cảnh của người trong cuộc thế nào đi nữa cũng tự thấy không thể nào làm được đến mức như Mạc Vĩ Lương.

Nghe những lời thống thiết của Vân Tiếu Tiếu, nhìn gương mặt bị hủy dung đáng thương của người phụ nữ trước mắt, lòng anh tràn đầy chính nghĩa. Anh quyết tâm phải ngăn chặn hành vi đáng lên án này của Mạc Vĩ Lương.

Khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, anh nhìn quanh phòng, đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa phân biệt rõ thực hay mơ.

Sáng hôm sau, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại giấc mơ đêm qua, sống lưng anh lạnh toát. Lẽ nào là do ngày nghĩ nhiều nên đêm nằm mơ? Hay thật sự là Vân Tiếu Tiếu – người bị thiêu c.h.ế.t mấy năm trước, c.h.ế.t không nhắm mắt nên báo mộng cho mình?

Nghĩ rằng thử một phen cũng chẳng mất gì, anh cải trang, tìm đến địa chỉ mà Vân Tiếu Tiếu chỉ trong mơ. Anh bắt taxi đến đó rồi ngồi chờ gần căn nhà trong khu dân cư ấy.

Khoảng nửa tiếng sau, quả nhiên anh thấy Mạc Vĩ Lương từ trong nhà đi ra.

Mắt anh trợn tròn. Lạ thật! Chỗ ở của Mạc Vĩ Lương trước giờ tra mãi không ra, vậy mà chỉ nằm mơ một giấc đã tìm được rồi.

Anh vội lấy máy ảnh trong túi ra chụp lia lịa. Mang theo chút kỳ vọng, anh lại ngồi chờ gần hai tiếng nữa. Trời quá lạnh, anh phải mua một ly cà phê nóng để uống cho tỉnh táo, sợ mình ngủ gật.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 145