Yến Thanh đáp thẳng: “Anh cứ quyết đi, tôi mời.”
Đỗ Phong Thanh bật cười nhẹ: “Em muốn phân định rạch ròi mối quan hệ của chúng ta đến thế sao?”
Nghe vậy, Yến Thanh mới liếc mắt nhìn Đỗ Phong Thanh. Râu anh cạo sạch sẽ không tì vết, đôi mắt đào hoa sáng ngời quyến rũ, rất ít tơ máu, rõ ràng là có một giấc ngủ rất ngon.
“Vốn dĩ cũng chẳng có mối quan hệ nào đặc biệt cả.”
Mấy thứ như ân tình, nợ ai cũng được nhưng đừng bao giờ nợ đàn ông, nhất là loại đàn ông có ý đồ khác, lại còn cả ngày cứ cười tủm tỉm một cách khó đoán.
Đỗ Phong Thanh cứng họng. Những lời anh nói ra, xưa nay ít ai dám đáp lại một cách thẳng thừng như vậy, chỉ có Yến Tu Văn và Yến Thanh là cứ một câu lại chặn họng anh, khiến anh gần như không nói được lời nào.
Hồi lâu sau, anh mới có thể thốt ra một câu: “Không phải chúng ta là bạn bè sao?”
Yến Thanh điềm nhiên đáp: “Coi như vậy.”
Trái tim Đỗ Phong Thanh khẽ trùng xuống. Dù sao thì cũng gặp nhau mấy lần rồi, anh cũng đã giúp cô đôi ba việc, mặc dù đối phương đều đã đáp lại một cách sòng phẳng.
Bề ngoài anh không biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú hơn với cô.
Khi hai người họ đến nhà hàng, một nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy ra hỗ trợ đỗ xe và dẫn cả hai vào phòng riêng bên trong. Người nhân viên này còn gọi Đỗ Phong Thanh bằng “Ngài Đỗ”, cho thấy anh là một vị khách quen thuộc và có địa vị. Yến Thanh xưa nay không mấy bận tâm đến những nơi ăn uống cao cấp như thế này, nhưng nhà hàng tên Lệ Chi này, dù mới mở chưa đầy hai năm, lại cực kỳ nổi tiếng ở Vân Thành.
Nhà họ Yến, do bố Yến thường xuyên ở nước ngoài và bà Yến không mấy thích đến những nơi nhà hàng để xã giao, nên từ lúc Lệ Chi khai trương đến giờ, chưa một thành viên nào trong gia đình họ Yến từng ghé thăm.
Yến Thanh từng nghe Yến Thù nhắc đến mấy lần, rằng nhà hàng này không có dịch vụ giao hàng tận nơi, và cô em gái cũng đã mấy lần ngỏ ý muốn đến ăn thử nhưng đều không có dịp thích hợp.
Đỗ Phong Thanh nhận lấy thực đơn, sau đó lịch sự đưa cho Yến Thanh: “Em chọn món đi.”
Tuy nhiên, Yến Thanh khẽ đẩy thực đơn về phía anh: “Anh cứ chọn đi, tôi chưa đến đây bao giờ nên không rành.”
Đỗ Phong Thanh không từ chối thêm nữa. Thường thì chỉ có khách quen mới thật sự biết những món tủ nào của Lệ Chi là ngon nhất.
Anh gọi vài món đặc trưng. Nhưng nghĩ đến việc Yến Thanh nói là sẽ mời, anh không gọi thêm những món quá đắt đỏ, chỉ gọi loại trà có giá mềm hơn một chút.
Lúc mang món ăn lên, nhìn thấy Đỗ Phong Thanh ân cần rót trà, đưa khăn giấy cho Yến Thanh, những nhân viên phục vụ lúc ra khỏi phòng riêng liền nhỏ giọng xì xào bàn tán: “Không phải nói Ngài Đỗ này xưa nay không gần nữ sắc sao?”
“Cô gái này là ai vậy, sao chưa từng thấy mặt bao giờ?”
Hầu hết các gia đình có m.á.u mặt ở Vân Thành, không giàu thì cũng sang, đều đã từng đến Lệ Chi. Thường là họ kéo cả gia đình theo, nhất là vào dịp cuối năm thế này, còn có không ít công ty đặt tiệc tất niên ở Lệ Chi nữa.
Thế nên, cô gái mà Đỗ Phong Thanh dẫn đến hôm nay quả thực là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Còn phải nghĩ à? Người được kẻ có tiền dẫn đến thì có thể là hạng người nào chứ?” Nam phục vụ đứng bên cạnh nói bằng giọng điệu khinh bạc, liếc nhìn khinh miệt.
Mấy cô gái trẻ đẹp thế này, ngoài việc dựa dẫm đàn ông ra, còn có thể làm gì được nữa chứ?
Yến Tu Văn vừa từ nhà vệ sinh bước ra, đứng gần đó, nghe thấy câu nói này, anh ta khẽ liếc nhìn người vừa nói một cái.
Trên đường về phòng riêng của mình, anh ta tình cờ liếc mắt qua căn phòng mà Đỗ Phong Thanh hay ngồi. Vì đang có người phục vụ mang đồ ăn vào nên cánh cửa không đóng kín.
Trong phòng, cô gái ấy vừa cởi chiếc áo khoác dạ màu xanh navy, vắt gọn gàng lên lưng ghế bên cạnh. Mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, vài lọn tóc con khẽ rủ xuống.
Ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, không nói một lời.
Nhưng tay anh ta đã nhanh chóng rút điện thoại từ túi áo khoác ra, gửi một tin nhắn cho Tiểu Trương.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng.
Đỗ Phong Thanh khéo léo dùng đũa của mình gắp thức ăn cho Yến Thanh. Chỉ thỉnh thoảng một hai lần, rất đúng mực, không hề quá săn đón mà vừa vặn chừng mực. Thật trùng hợp, hầu hết các món anh gọi đều là những món Yến Thanh thường yêu thích.
Ngay cả chủ đề nói chuyện cũng xoay quanh những vấn đề Yến Thanh đang bận tâm hoặc quan tâm gần đây.
"Mạc Vĩ Lương kia hôm nay đăng Weibo rồi, em đã xem chưa?”
Yến Thanh gật đầu: "Em thấy rồi, có người mới, còn bất ngờ có con nữa."
Cái người mới này đầu óc có vẻ không bình thường lắm, Mạc Vĩ Lương có thể làm ra chuyện như vậy sau khi vợ mất, đủ thấy anh ta đối xử với bất kỳ ai cũng đều có tính toán lợi dụng.