Món nợ kéo dài bao nhiêu năm nay, sao có thể dễ dàng gọi là đủ.
Yến Thanh nhìn về phía Vân Tiếu Tiếu, nhận ra oán khí trên người cô ấy ngày càng một nặng nề.
Cô hoàn toàn hiểu rõ, điều Vân Tiếu Tiếu mong muốn chỉ vỏn vẹn hai điều: Một là khoản tiền bồi thường phải được trao lại cho bố mẹ cô ấy, hai là gã chồng cũ phải chấm dứt việc lợi dụng hình ảnh của cô và ba đứa con để trục lợi.
Thế nhưng cho đến tận bây giờ, dù bị cộng đồng mạng chỉ trích dữ dội, Mạc Vĩ Lương cũng chỉ biết đăng ảnh chụp màn hình tin nhắn cùng cái gọi là "bằng chứng hình ảnh" nhằm chứng tỏ mình vẫn quan tâm cha mẹ Vân Tiếu Tiếu.
Còn khoản tiền bồi thường khổng lồ kia, hắn ta chưa bao giờ có ý định chia sẻ dù chỉ một xu cho họ.
Yến Thanh quả thực không giỏi an ủi người khác, mãi mới cố nặn ra được một câu: "Thôi thì, thời gian rồi sẽ xoa dịu mọi thứ thôi."
Vân Tiếu Tiếu nhếch môi cười chua chát: "Hy vọng là vậy."
Cô ấy cũng chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi.
Kỳ vọng lương tâm Mạc Vĩ Lương thức tỉnh, e rằng là một điều viển vông, xa vời.
Đêm đó, Mạc Vĩ Lương gặp ác mộng. Hắn mơ thấy Vân Tiếu Tiếu, người phụ nữ đã bị thiêu chết, cùng ba đứa con của họ tìm đến mình...
Cả bốn mẹ con hiện ra với thân thể cháy sém, không còn nguyên vẹn, một người gọi hắn là chồng, ba đứa trẻ gọi hắn là bố.
Hắn không ngừng lùi bước, bỏ chạy thục mạng, nhưng bốn bóng hình ấy vẫn kiên trì đuổi theo.
Lũ trẻ vây quanh, nức nở hỏi có phải hắn không còn cần chúng nữa không, tại sao chỉ thương đứa em gái bé bỏng kia mà quên đi chúng.
Vân Tiếu Tiếu vừa khóc vừa chất vấn tại sao hắn không chịu chia tiền bồi thường cho cha mẹ cô ấy, những giọt nước mắt lăn dài... đều là m.á.u đỏ tươi.
Cô ấy lao về phía hắn, dáng vẻ kinh hoàng tột độ, như muốn kéo hắn cùng xuống địa ngục!
Hắn cố sống cố c.h.ế.t chạy trốn, nhưng hai chân nặng trịch như đeo chì, không tài nào chạy nhanh hơn được... chỉ đành trơ mắt nhìn họ đuổi kịp.
Mạc Vĩ Lương giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Hắn trở mình xuống giường, đẩy cửa phòng con gái. Thấy con bé vẫn ngủ say sưa, hắn nhẹ nhàng kéo lại chiếc chăn bị con bé đạp tung ra.
Dáng vẻ an yên của con gái xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
"May mà bố còn có con."
Chẳng hiểu sao, con bé bỗng giật mình tỉnh giấc, nhìn Mạc Vĩ Lương rồi bật khóc nức nở, lao vào lòng hắn: "Bố ơi, con sợ quá."
Mạc Vĩ Lương nhẹ nhàng vỗ về lưng con: "Toàn Toàn sao thế? Gặp ác mộng à con?”
Toàn Toàn khóc đến đỏ cả mắt: "Có mấy người xấu xí đáng sợ lắm cứ đuổi theo con, họ bảo muốn con đi cùng họ. Con sợ họ lắm!"
Nói rồi, con bé càng khóc to hơn, vùi cả khuôn mặt vào lòng Mạc Vĩ Lương tìm kiếm sự che chở.
Sắc mặt Mạc Vĩ Lương chợt biến đổi, lẽ nào những linh hồn ấy đã tìm đến thật rồi sao?
Hôm sau, Mạc Vĩ Lương vội vàng nhắn tin cho một số điện thoại lạ. Khoảng một tiếng sau, hắn mới nhận được hồi âm.
Đối phương trả lời vỏn vẹn: "Trận pháp đã bị phá. Tự cầu phúc đi."
Cả ngày hôm đó, Mạc Vĩ Lương mặt mày sa sầm, lòng dạ rối bời, đứng ngồi không yên, cũng chẳng buồn ra khỏi nhà. Vợ con chỉ cần gây ra tiếng động hơi lớn một chút là hắn lại nổi trận lôi đình.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà vợ chồng họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Người vợ thu dọn hành lý đòi bỏ đi, hắn không ngăn cản nhưng nhất quyết không cho mang con theo.
Người phụ nữ tức giận tím mặt nhưng vì con, đành phải ở lại chịu đựng.
Mấy ngày sau đó, gần như đêm nào hai cha con Mạc Vĩ Lương cũng gặp ác mộng, chẳng có đêm nào được ngủ ngon giấc.
Cùng lúc đó, người phóng viên kia đã dùng một tài khoản ảo trên mạng xã hội, tung hê thông tin, kể lại chuyện bản thảo tin tức của mình bị ém nhẹm. Anh ta còn tiết lộ rằng Mạc Vĩ Lương thực ra có hai đứa con (chứ không phải một như hắn vẫn khoe khoang) và đăng tải nhiều lời Vân Tiếu Tiếu từng nói lúc sinh thời.
Nhưng bài đăng vừa được tung ra chưa đầy ba tiếng đồng hồ đã bị "hài hòa" xóa bỏ, lý do ghi là vi phạm quy định.
Người phóng viên thừa hiểu, cười khẩy, vi phạm quy định gì chứ, e là vi phạm “quy định” của nhà họ Mạc thì có.