Đúng là có tiền, muốn làm gì cũng xong.
Chỉ vỏn vẹn mười ngày, tên tuổi Mạc Vĩ Lương đã rơi xuống tận cùng bùn đen trên mạng xã hội. Hắn bị người đời chửi rủa, khinh bỉ như chuột chạy qua đường, ai cũng muốn lao vào đánh cho hả dạ.
Trước áp lực dư luận như sóng thần, hắn đành phải công khai tuyên bố sẽ ủy thác cho luật sư giải quyết, công khai từng vấn đề liên quan đến mình để mọi người cùng giám sát.
Hắn nói mình không tốt đẹp như người ta vẫn tưởng nhưng cũng không thực sự xấu xa đến mức không thể tha thứ.
Đồng thời tuyên bố sau khi vụ việc này được giải quyết xong, hắn sẽ rút khỏi tầm mắt công chúng để mọi thứ trở lại bình yên.
Trên mạng có người đồn rằng Mạc Vĩ Lương đã âm thầm đưa một khoản tiền bồi thường cho cha mẹ Vân Tiếu Tiếu.
Nhưng không ai biết cuối cùng họ có thực sự nhận được đồng nào hay không.
Tất cả chỉ là tin đồn trên mạng, thật giả lẫn lộn, không thể kiểm chứng.
Sóng gió trên mạng cuối cùng cũng lắng xuống. Có lẽ vì đã có drama lớn hơn xuất hiện nên chuyện của Mạc Vĩ Lương không còn được nhiều người quan tâm nữa.
Gần Tết, Mạc Vĩ Lương một mình mang hoa đến nghĩa trang, đặt bó hoa cúc trắng trước bia mộ. "Tiếu Tiếu, bây giờ anh cũng có cuộc sống mới rồi. Chuyện quá khứ là anh có lỗi với em nhưng con gái anh còn nhỏ..."
"Âm Nhi cũng không có lỗi gì cả. Sau khi em đi, là cô ấy đã luôn chăm sóc, an ủi anh... Em đừng trách cô ấy."
"Bố mẹ bên đó anh sẽ giúp chăm sóc, không để ông bà chịu thiệt thòi đâu. Em và các con cứ yên tâm siêu thoát đi."
"Tiếu Tiếu, em tha thứ cho anh đi mà... Anh cũng cần phải sống chứ..."
Giọng Mạc Vĩ Lương nghẹn ngào, vừa nói vừa ho khan, sắc mặt hắn có chút tái nhợt.
Hắn đưa mu bàn tay quệt nước mắt: "Kiếp này là anh nợ em. Kiếp sau, kiếp sau dù phải làm trâu làm ngựa, anh cũng nhất định sẽ bù đắp cho em."
Nhưng Mạc Vĩ Lương không hề biết rằng Vân Tiếu Tiếu và ba đứa con của cô ấy đang đứng ngay bên cạnh, chứng kiến toàn bộ màn kịch giả dối này từ đầu đến cuối.
Vân Tiếu Tiếu lại chẳng thể khóc nổi nữa, trong mắt chỉ còn lại sự mỉa mai đến tận cùng. Bó hoa của Mạc Vĩ Lương như gai nhọn đ.â.m thẳng vào mắt cô ấy.
Cô con gái nhỏ đứng cạnh ngơ ngác hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao bố khóc vậy ạ?"
Hai cậu con trai bên cạnh cũng nhìn mẹ đầy khó hiểu. Lâu lắm rồi chúng không gặp bố, tại sao bố lại nói có lỗi với chúng?
Vân Tiếu Tiếu dịu dàng xoa đầu các con, nhìn vào đôi mắt vẫn còn ngây thơ của chúng: "Anh ta à, không còn là bố của các con nữa."
Bây giờ không phải, kiếp sau cũng sẽ không phải.
Nếu có kiếp sau, cô ấy chỉ mong không bao giờ phải gặp lại hạng người như Mạc Vĩ Lương nữa.
Ba đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, dù không hiểu hết sự tình nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bốn bóng hình dần tan biến vào hư vô.
Một trận tuyết đổ xuống bất ngờ, phủ lên nghĩa trang một lớp màn trắng xóa lạnh lẽo.
Yến Thanh mở chiếc ô đen, bước vào nghĩa trang. Đúng lúc đó, cô lướt qua Mạc Vĩ Lương đang hối hả rời đi. Khoảnh khắc giao lướt qua nhau, một luồng tà khí lạnh lẽo dường như lan tỏa từ người Mạc Vĩ Lương, khiến cô khẽ rùng mình.
Chắc hẳn trận pháp đã bị cô phá giải, giờ đây anh ta đang gánh chịu phản phệ rồi.
Đúng là gieo gió gặt bão.
Đứng trước mộ Vân Tiếu Tiếu, cô đặt bó hoa giấy cẩn thận xuống, ánh mắt lướt qua bó hoa tươi bên cạnh, rồi khẽ nói với giọng trầm buồn: "Cô dị ứng phấn hoa, nên tôi sẽ không tặng hoa tươi nữa...
Mong kiếp sau cô được hạnh phúc bình an, đôi mắt luôn sáng trong.
Tuyết phủ trắng xóa cả không gian, trận tuyết đầu mùa đông năm nay dày đặc đến mức đủ sức che lấp mọi nhơ bẩn, đủ để khỏa lấp đi những muộn phiền. Bởi lẽ, khi Tết đang đến gần, dù là trên không gian mạng hay giữa đời thường, đâu đâu cũng rộn ràng, ấm áp không khí chào đón năm mới.
Internet có thể không có ký ức, nhưng trái tim con người thì sẽ mãi mãi khắc ghi. ...
Yến Thanh vẫn che ô, thong thả đi bộ đến trạm xe buýt để chờ xe.
Mọi người xung quanh đều che ô, chỉ có một bóng người lặng lẽ ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt.
Đó là một phụ nữ trung niên, vận chiếc áo đỏ và quần đen mỏng manh, trông bà ta dường như chẳng hề biết lạnh là gì.