Đêm hôm đó, Yến Tu Văn mệt mỏi trở về nhà. Vụ án gần đây khiến anh kiệt sức vô cùng.
Yến Thanh vui vẻ bưng lên một bát mì rau xanh: "Luật cũ nhé, chú út." Yến Tu Văn không hề chớp mắt, dứt khoát chuyển một nghìn tệ qua WeChat cho cô: "Vất vả rửa bát giùm."
Yến Thanh ngồi xuống bên cạnh, mở một bộ phim ra xem. Trước đây cô chưa bao giờ nhận ra xem phim lại là một việc vừa không cần động não lại vừa vui vẻ đến thế.
Đang xem, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, tò mò hỏi Yến Tu Văn: "Bố sắp về rồi, chú có cần dọn phòng không?"
Nếu cần, cô hoàn toàn có thể cung cấp dịch vụ có trả công.
Yến Tu Văn: "?"
Lúc Yến Thanh nói câu này, điện thoại vẫn đang phát phim truyền hình, nhạc nền cứ vang lên đều đều. Cô nhìn Yến Tu Văn, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô cảm thấy vẻ mặt mình cực kỳ chân thành.
Sắp Tết rồi, bên ngoài cũng chẳng còn đơn hàng nào để nhận, không kiếm thêm việc gì làm sao được? Tối đến, cô còn thấy quản gia bê không ít đồ từ phòng ngủ của bà Yến ra, xem ra không chỉ Yến Thù và Yến Trăn đang dọn dẹp. Nếu đã vậy, Yến Tu Văn có lẽ cũng nên dọn dẹp chứ nhỉ? Nhưng anh bận rộn thế kia, làm gì còn thời gian? Yến Thanh nhìn thấy cơ hội kinh doanh.
Yến Tu Văn lại nhìn thấy sự khao khát tiền bạc không hề che giấu trong đôi mắt cô. Một lúc sau, ăn xong miếng mì cuối cùng trong bát, anh đặt bát xuống bàn: "Không có tiền."
Yến Thanh: "?"
Anh là cậu ba nhà họ Yến đường đường, rửa cái bát cũng cho cả nghìn tệ, dọn phòng một chút mà lại bảo không có tiền sao?...
Ngày Yến Đình Chu về nước, từ sáng sớm, Yến Thù đã đi gõ cửa từng phòng.
Yến Thanh vốn định bụng khó khăn lắm mới thảnh thơi, phải ngủ một mạch đến trưa, thế mà mới chín giờ sáng đã bị đánh thức. Cô bé ngáp dài, mặt mũi còn chưa kịp rửa, cuộn mình trên sofa trong bộ đồ ngủ lông cừu san hô hình hoạt hình mà bà Yến mới sắm hai hôm trước. Chiếc mũ áo vẫn còn đội trùm đầu, nhìn từ xa hệt như một chú heo con đang say ngủ.
Bà Yến mua màu hồng, ban đầu Yến Thanh không muốn mặc, cảm thấy màu hồng quá trẻ con. Kết quả tối qua đi vệ sinh lúc nửa đêm thấy lạnh, cô tiện tay vơ lấy mặc vào, phát hiện vừa mềm mại vừa thoải mái, thế là mặc luôn từ đó đến giờ. Lúc Yến Tu Văn xuống lầu, trên tay cầm ly cà phê giải buồn ngủ do người giúp việc mang lên, liếc thấy "chú heo" màu hồng trên sofa, anh hơi sững người.
Yến Trăn đi theo sau Yến Tu Văn dụi dụi mắt, tưởng mình vẫn còn đang mơ: "Heo ở đâu ra thế?" Giọng nói mơ hồ không rõ.
Yến Thanh quay đầu nhìn lại. Lúc này Yến Trăn đã nhìn rõ, không nhịn được cười phá lên: "Em mặc cái gì thế kia?"
Anh kéo cái mũ hình heo, giật giật mấy cái rồi lại đội về cho Yến Thanh: "Lớn tướng rồi mà còn mặc đồ kiểu này?"
Nhưng mà, trông cũng khá đáng yêu.
Vốn dĩ tính cách Yến Thanh luôn điềm đạm, lạnh lùng và trưởng thành, nay khoác lên mình bộ cánh đáng yêu như vậy, sự đối lập rõ rệt này thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên.
Đặc biệt là lúc này, vẻ mặt của cô chẳng hề có chút gì ăn nhập với bộ trang phục đáng yêu kia. Đôi mắt tĩnh lặng nhìn về phía Yến Trăn, sâu thẳm như mặt hồ không gợn sóng, khiến người đối diện khó lòng đoán định.
Một luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp cơ thể Yến Trăn.
Yến Tu Văn, người đã yên vị trên ghế sofa bên cạnh, thoáng liếc nhìn cháu trai. Ánh mắt anh sâu thẳm chứa đầy suy tư, nhưng anh không nói một lời.
Nhưng Yến Trăn dường như chẳng mảy may để tâm đến ánh mắt của hai người họ.
Yến Thù vừa từ bếp giúp người làm mang bữa sáng ra, vừa lúc nghe thấy lời của Yến Trăn. Cô bé không chút do dự, lập tức đáp trả: "Dù sao thì gu thẩm mỹ của anh cũng chỉ đến thế thôi."
Một người ngay cả bản thân còn chẳng thèm chăm chút thì có tư cách gì mà buông lời nhận xét?
Theo cô bé, bộ đồ màu hồng phấn này chị gái mặc vào cực kỳ hợp, không những đáng yêu vô cùng mà còn khiến Yến Thanh trông thân thiện, dễ gần hơn hẳn.
Bụng Yến Trăn réo ùng ục. Anh vội với tay lấy một lát bánh mì, vừa nhai vừa lấp bấp: "Nói thế không đúng rồi, mắt anh vẫn còn tinh tường lắm chứ."
Yến Thù lườm anh trai một cái. Cái đầu tóc rối bù hôm qua đã bảo đi cắt vẫn chưa được xử lý, dài thêm chút nữa là có thể tết b.í.m được rồi. Cô bé bĩu môi: "Anh thà không có mắt còn hơn. Lát nữa bố mà thấy kiểu đầu này của anh thì đừng có nói là quen em đấy." Cô không muốn bị liên lụy oan uổng.