"Biết rồi ạ."
"Vâng vâng vâng..."
Cuối cùng, Yến Thù thấy Yến Tu Văn nói mãi không dứt, liền kéo Yến Thanh đi thẳng luôn.
Sau khi hai người đi khỏi, Yến Tu Văn cứ đứng nhìn theo bóng họ xa dần, cho đến khi họ rẽ vào khúc quanh và khuất hẳn.
Ánh mắt anh không biết bị thứ gì thu hút, dừng lại ở một gốc cây cổ thụ phủ đầy tuyết trắng xa xa. Yến Tu Văn khẽ mím đôi môi mỏng, rồi xoay người, bước vào cục cảnh sát.
Mà bên ngoài cục cảnh sát, cạnh gốc cây lớn trông như nở rộ những bông tuyết trắng muốt ấy, người phụ nữ trung niên mặc áo đỏ quần đen đã đứng đó từ lúc nào không hay. Ánh mắt bà vẫn chăm chú nhìn về phía cục cảnh sát, dáng vẻ như đang chờ đợi điều gì đó, hệt như lần ở trạm xe buýt.
Lúc về đến biệt thự Yến gia, vợ chồng bố Yến và Yến Trăn đã ăn tối xong, đang ngồi trên sofa cùng xem TV. Thỉnh thoảng họ lại trò chuyện vài câu, khung cảnh cũng khá ấm cúng.
Nếu bỏ qua mái tóc "đặc biệt" và tư thế ngồi nghiêm chỉnh như tượng của Yến Trăn.
Trên bàn còn đặt mấy bộ máy chơi game cầm tay và một bộ kính VR cao cấp. Yến Thanh nhìn, thấy hơi quen mắt.
Ba người vừa bước chân vào phòng khách, những người đang ngồi bên trong đã nghe thấy tiếng động và đồng loạt ngước nhìn.
Yến Đình Chu nhìn thấy Yến Tu Văn, khẽ hỏi: "Về rồi đấy à?"
"Vâng." Yến Tu Văn gật nhẹ đầu, rồi bước về phía họ.
Đúng lúc này, Yến Thù tinh ý nhận ra ánh mắt Yến Trăn nhìn chú út đầy hằn học, cứ như thể Yến Tu Văn vừa gây ra chuyện tày trời gì đó với anh mình.
Cô khoác tay Yến Thanh, ghé sát vào tai chị thì thầm: "Mấy cái máy chơi game của anh cả cất giấu kỹ lắm cơ mà, sao tự nhiên lại bị bại lộ thế nhỉ?"
"Thôi c.h.ế.t rồi... Mấy bộ tiểu thuyết lẫn truyện tranh quý giá của em cũng không lẽ bị lôi ra hết rồi chứ?"
Yến Thanh quay sang nhìn em gái, trấn an: "Nếu đồ của em cũng bị phát hiện thì đã bị bày la liệt trên bàn rồi, em yên tâm."
Lúc này, Yến Thù mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Đó đều là những báu vật "cơm áo gạo tiền" của cô bé suốt bao nhiêu năm nay chứ ít ỏi gì đâu.
Yến Thanh liếc nhìn đống máy chơi game trên bàn, rồi trầm ngâm: "Kỳ lạ thật, hôm kia chị còn thấy anh ấy khóa kỹ lại, cả chìa khóa cũng giấu biến đi đâu rồi cơ mà, sao lại dễ dàng bị tìm thấy đến vậy chứ?"
Rõ ràng là đã cất giấu rất kỹ, dưới ngăn bí mật ở gầm giường, lại còn cẩn thận đến mức chìa khóa cũng được giấu tít ở một nơi chẳng ai ngờ tới.
Yến Thù không nén nổi bật cười, ra vẻ thần thám: "Để em đoán xem anh ấy giấu đồ ở đâu nhé... Máy chơi game thì dưới gầm giường, còn chìa khóa chắc là nhét trong giày phải không?"
Yến Thanh ngạc nhiên nhìn Yến Thù: "Sao em biết hay vậy?" Yến Thù chậc chậc hai tiếng, cười khẩy: "Anh ấy có mỗi hai ba cái chiêu giấu đồ quen thuộc đó thôi, cả nhà trên dưới này, trừ bố ra, ai mà chẳng nằm lòng."
Chẳng qua là mọi người chẳng thèm nói ra mà thôi.
" Nhưng cũng hơi kỳ lạ, rốt cuộc thì sao bố lại biết được nhỉ?"
"Chẳng lẽ trong nhà lại có kẻ nào đó mách lẻo với bố về anh cả?"
Dù sao thì Yến Thù cũng không tài nào hình dung ra cảnh ông bố oai phong lẫm liệt của mình lại phải tự tay đi lục lọi đôi giày bốc mùi của Yến Trăn.
Yến Thù đảo mắt quan sát khắp lượt, cuối cùng chốt hạ mục tiêu là Yến Tu Văn: "Chị ơi em dám chắc chắn 100% luôn, cái chuyện 'phản bội' trời đánh này nhất định là do chú út làm." Giọng cô bé hạ rất thấp, sợ chú út nghe thấy.
Yến Thanh tò mò quay sang: "Sao em lại dám chắc chắn là chú ấy đến vậy?"
Chẳng lẽ trên mặt chú út có khắc rõ hai chữ "phản bội" hay "gian xảo" gì đó à.
Yến Thù ghé vào tai Yến Thanh thì thầm: "Chị nhìn ánh mắt anh cả mà xem, anh ấy đang muốn xé chú út ra làm tám mảnh đến nơi rồi kìa."
Đúng là Yến Trăn tính tình đơn giản thật, nghĩ gì đều thể hiện hết ra mặt, chẳng giấu nổi một chút nào.
Quả nhiên không sai, chọc giận ai thì chọc, chứ đừng dại dột mà chọc giận Yến Tu Văn. Dù chẳng ai biết, anh cả đã đắc tội gì với chú út.
Chẳng bao lâu sau, Yến Đình Chu gọi riêng Yến Tu Văn lên phòng sách trên lầu để nói chuyện.
Hai người vừa khuất bóng, Yến Thù liền vỗ bốp vào gáy Yến Trăn từ phía sau: "Thôi đi, đừng có lườm chú út nữa. Lườm nữa là tròng mắt anh rớt ra ngoài bây giờ đấy!"
Yến Trăn vẫn còn đầy căm phẫn, ấm ức nói: "Sao chú út lại có thể đi mách lẻo người khác chứ?"
Bà Yến ngồi bên cạnh, tiện tay cầm lấy một cái máy chơi game lên xem xét, bấm thử một ván, chơi được một lúc liền tỏ vẻ hơi nghiện.
Bà Yến nheo mắt lại, vừa chơi game vừa nói: "Chú út con làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con thôi, sợ con vì mải chơi game mà chểnh mảng học hành. Mẹ thấy cũng ổn mà."
Yến Thù vỗ vỗ vào vai Yến Trăn, châm chọc: "Thấy chưa, mẹ còn nói hay ho hơn cả em nữa chứ gì."