Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 165

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vậy thì, lúc trước ở trạm xe buýt, bà ta đang đợi ai? Chẳng lẽ bà ta vẫn luôn tìm Tạ Khải?

Thấy Yến Thanh đang xem điện thoại, Yến Thù liếc mắt qua: "Chị cũng quan tâm vụ này ạ?"

Yến Thanh lắc đầu: "Không, chỉ là mấy hôm trước, lúc đi xe buýt chị có gặp nạn nhân này."

"Ban nãy cũng gặp, bà ta đứng ngay bên ngoài cục cảnh sát."

Yến Thù ngẩn người một chút: "Chẳng lẽ bà ta đi theo Tạ Khải đến đây?"

Yến Tu Văn liếc nhìn Yến Thanh, ánh mắt sâu không lường được, rồi hỏi một câu: "Bây giờ vẫn còn ở đó à?" Lúc này Yến Thanh mới đứng dậy, đi đến bên cửa sổ ban nãy, kéo rèm hé ra nhìn. Vị trí người phụ nữ từng đứng giờ đã trống không. "Đi rồi ạ!" cô nói.

Yến Thù đứng bên cạnh cũng nhìn ra ngoài, dù chẳng thấy gì.

Về vụ án này, Yến Thù thực sự rất tò mò: "Vậy chú út ơi, rốt cuộc chú có biết tại sao Tạ Khải lại g.i.ế.c người không ạ?" Cô bé nghe nói cô Vệ là mẹ đơn thân, một mình nuôi Tạ Khải khôn lớn.

Vì vậy, sau này khi Tạ Khải được tuyển thẳng vào Đại học B, năm đó cô Vệ còn được trường bình chọn là giáo viên gương mẫu xuất sắc. Ngay cả báo chí cũng đưa tin về cuộc đời và công lao vất vả nuôi dạy con trai của bà. Bạn bè trong lớp đều đoán già đoán non về nguyên nhân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán, không thể chắc chắn.

Yến Tu Văn biết Yến Thù tò mò nhưng vẫn đáp: "Chú không biết." Dù có biết, trong quá trình điều tra trước khi vụ án kết thúc, anh cũng không thể tiết lộ tình tiết vụ án cho người không liên quan.

Yến Thù thở dài một hơi, thật đáng tiếc. Tiếc cho một cô giáo tốt, cũng tiếc cho một thanh niên đỗ trường danh tiếng, lại thực tập ở công ty có tiếng trong nước, lẽ ra phải có một tương lai tươi sáng.

Bao nhiêu năm nay, trong số học sinh cô Vệ từng dạy có đến hai, ba thủ khoa cấp tỉnh. Trên các diễn đàn mạng, mọi người đều khen bà là cỗ máy sản sinh nhân tài, chuyên đào tạo học sinh giỏi cho trường. Rất nhiều phụ huynh coi bà là tấm gương, còn thường xuyên đến trường để học hỏi kinh nghiệm từ cô Vệ về cách nuôi dạy một cậu con trai ưu tú.

Lúc biết chuyện này, Yến Thù còn định bảo mẹ mình cũng đến học hỏi cô Vệ xem làm sao để đào tạo ra một Yến Trăn xuất sắc. Sau này nghĩ lại, về mặt học tập thì Yến Trăn đã rất giỏi rồi nên thực ra chỉ cần rèn luyện thêm về khả năng tự lập trong cuộc sống là được. Có điều, giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa...

Khi hai chị em ra khỏi cục cảnh sát, Yến Tu Văn tiễn một đoạn đường, dặn dò: "Về nhà trước tám giờ tối, đừng la cà bên ngoài." Lúc nói, ánh mắt anh vẫn dừng trên người Yến Thanh. Khi liếc thấy vệt son đỏ chói trên môi cô, anh khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, rút khăn giấy từ túi áo khoác, đưa cho Yến Thanh. "Lau đi," anh nói.

Yến Thanh chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Yến Tu Văn chỉ vào môi cô, giọng anh trầm xuống, mang theo vẻ lạnh nhạt: "Đỏ quá."

Yến Thù đứng cạnh đột nhiên sán lại gần, nhón chân, ghé sát mặt mình vào sát mặt Yến Tu Văn: "Chú út, chú nhìn kỹ xem, của cháu có đỏ không?" Sao lại chỉ bắt chị lau, chắc là đang nhằm vào chị đây mà.

Yến Tu Văn liếc nhìn cô một cái qua loa: "Không đỏ cũng được."

Yến Thù cười hê hê hai tiếng: "Mắt chú út tinh thật đấy, cháu với chị dùng chung một cây son tint mà chú còn nhận ra được hai sắc độ khác nhau cơ."

Vốn dĩ đây là lần đầu Yến Thanh dùng son tint và các loại son môi, cả buổi chiều cô cứ hơi gượng gạo, không dám l.i.ế.m môi cũng không dám uống nước vì sợ nuốt mất son. Nghe Yến Tu Văn nói đỏ quá, cô liền nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau bớt vệt đỏ trên môi.

Yến Tu Văn lại dặn thêm vài câu, hai chị em gật đầu lia lịa, trông anh vẫn có vẻ không yên tâm: "Hay là lát nữa hai đứa đi dạo trong trung tâm thương mại lâu một chút, chú tiện thể qua đó chở về." "Có chuyện gì thì gọi điện cho chú, nếu chú không nghe máy được thì nhắn tin WeChat."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 165