Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 164

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Bà nội nói chú bận công việc cũng không được quên ăn uống nên bảo bọn cháu mang qua cho chú." Yến Thù vừa nói, vừa không quên thêm thắt một vài câu tự bịa để tăng phần thuyết phục.

Nhưng cô bé lại chợt nhận ra, ánh mắt của chú út chẳng hề dừng trên người mình, mà lại dán chặt vào cô chị bên cạnh.

Yến Thù cười híp mắt, khoác c.h.ặ.t t.a.y Yến Thanh, hào hứng hỏi: "Chú út này, chú xem hôm nay chị cháu có xinh không ạ?"

Cô bé đã tự tay làm tóc cho chị, chọn quần áo đẹp, còn đeo thêm trang sức, thậm chí là thoa chút son bóng nữa đó.

Ngày thường, chị ấy ăn mặc rất giản dị, có phần xuề xòa, chẳng bao giờ thấy trang điểm. Nếu có cũng chỉ là buộc vội tóc đuôi ngựa cho tiện.

Mặc dù bình thường ăn mặc đơn giản cũng đã rất xinh rồi, nhưng giờ đây, sau khi được trang điểm, chị ấy lại càng trở nên tinh tế và xinh đẹp hút hồn.

Vừa nãy bước vào đây, đã thấy không ít người phải ngoái nhìn rồi.

Yến Tu Văn khẽ mím đôi môi mỏng: "Trẻ con thì nên tập trung vào việc học hành, đợi vài năm nữa rồi trang điểm cũng không muộn màng gì."

Ý rằng ở độ tuổi như Yến Thanh, không nên quá đặt nặng chuyện ăn diện, trau chuốt bên ngoài.

Yến Thanh khẽ nhếch môi, giọng điệu ẩn ý: "Chú út có lẽ đã quên rồi, lần trước cháu đứng nhất cơ mà."

Yến Thù lè lưỡi: "Chú út sao cứ như ông cụ non vậy, cháu còn tưởng chú cùng tuổi bọn cháu chứ, ai dè nói đạo lý cứ như người lớn, chuẩn chỉnh đến phát chán."

"Chị ơi, kệ chú ấy đi. Đợi chú ấy ăn xong, chị em mình đi dạo phố, sắm thêm thật nhiều quần áo đẹp, sau này ngày nào cũng diện thật lộng lẫy như vậy."

Rõ ràng chị ấy xinh đẹp đến thế, vậy mà chú ấy không thèm mở lời khen một câu, trái lại còn lôi cả tuổi tác lẫn chuyện học hành ra để nói.

Thành tích của chị thì có gì đáng để bận tâm chứ.

Lúc nãy ở nhà cũng vậy, bố rõ ràng thấy chị đeo món đồ mình mua là vui ra mặt, vậy mà cũng im re không thèm nói lấy một lời.

Chẳng hiểu mấy người đàn ông này đang cố giữ cái hình tượng gì nữa. Cứ phải tỏ ra chững chạc đến vậy sao? Nghe Yến Thù nói, Yến Tu Văn lại liếc nhìn Yến Thanh. Quả thực rất xinh đẹp, nhưng cũng vì thế mà quá đỗi thu hút ánh nhìn người khác. Có điều, lời này anh ta tuyệt nhiên không nói ra.

Yến Tu Văn vừa ăn, vừa lắng nghe Yến Thù tò mò hỏi: "Chú út, sao hôm nay chú không về nhà cũ? Bà nội hỏi chú mấy lần rồi đó."

Chính xác hơn là Thím Hai Yến đã hỏi thăm anh ấy mấy bận, nên bà nội mới tiện miệng hỏi theo. Thế nên lúc anh ta về lại Vân Thành, bà cụ còn dặn mang đồ ăn theo.

Yến Tu Văn cũng không giấu giếm: "Hôm nay, nghi phạm trong vụ án truy nã bao lâu nay cuối cùng cũng đã lộ mặt, chú đi bắt người."

Yến Thù chớp mắt, càng tò mò hơn: "Hung thủ nào ạ? Gần đây bên chú truy nã không ít vụ án mà." Nào là vụ cướp vào nhà g.i.ế.c cả gia đình ba người, rồi vụ tìm thấy xác bị phân mảnh trong thùng rác.

Nhưng gây xôn xao nhất phải kể đến vụ án nửa tháng trước, nạn nhân là cô giáo Vệ dạy ở trường bọn cháu. Mà nghi phạm, thật không ngờ, lại chính là con trai bà ấy.

Nhắc đến cậu con trai này, cậu ta là người mà cô giáo Vệ luôn miệng khoe khoang, xem như niềm tự hào lớn nhất của mình. Năm đó cậu ta còn được đại học B tuyển thẳng, thời điểm ấy còn gây xôn xao cả báo Vân Thành, rất nhiều phóng viên đã tìm đến phỏng vấn. Sau khi xảy ra chuyện, dù không quen biết cô giáo, nhưng bạn bè trong lớp đều xôn xao bàn tán, thành ra Yến Thù cũng biết được ít nhiều.

Yến Thù lại chớp mắt: "Không lẽ là vụ án ở trường cháu sao chú?"

"Tạ Khải bị bắt rồi ạ?"

Yến Tu Văn khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

Yến Thù không khỏi cảm thán: "Sao trường cháu cứ hay xảy ra chuyện thế nhỉ?" Bao nhiêu năm nay, cũng đã có lác đác vài vụ án rồi.

Trong lòng khó hiểu, Yến Thù nhìn sang Yến Thanh, chợt nhớ lại lần trước chị gái nói về vấn đề phong thủy và ảnh hưởng đến vận khí con người, liền tò mò hỏi: "Chị ơi, chẳng lẽ là do phong thủy sao ạ?"

Yến Thanh bật cười: "Khu đất đó vốn là thế đất vàng về phong thủy của Vân Thành đấy." Cô nói thêm: "Ở Vân Thành này, không có nơi nào có phong thủy tốt hơn trường cấp ba số Một đâu." Nghe Yến Thù nói vậy, Yến Thanh lại bất giác nhớ đến người phụ nữ đứng dưới trời tuyết mà cô vừa gặp lúc nãy. Cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin trên mạng, xem được ảnh của cô Vệ trường cấp ba số Một do cư dân mạng đăng lên. Dù chỉ là những tấm ảnh trông trẻ hơn một chút, nhưng các nét trên khuôn mặt dường như không thay đổi nhiều, đúng là người cô đã gặp ban nãy.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 164