Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 168

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vị lão gia Yến Đình Chu lắm sĩ diện kia ho nhẹ một tiếng, gõ cửa: "Bà xã, anh lỡ khóa cửa mất rồi, em mở giúp anh với."

Yến Thanh khẽ nhếch môi cười thầm, bưng ly sữa đi vào bếp.

Thấy dưới nhà không còn ai, Yến Đình Chu mới lộ nguyên hình, đe dọa: "Còn không mở cửa, ngày mai anh tháo luôn cái máy chiếu của em đấy!"

"Cạch" một tiếng, cửa mở.

Yến Đình Chu, vị lão gia sĩ diện kia, khẽ chỉnh lại trang phục, rồi thong thả bước vào phòng một cách ra vẻ đàng hoàng, nào ngờ lại bị một chiếc gối bay thẳng vào mặt, đập trúng khuôn mặt già nua của ông.

Đêm đó, Bà Yến đến góc áo cũng nhất quyết không cho ông đụng vào.

Sau khi Yến Thanh uống sữa xong, ngay khoảnh khắc cô đẩy cửa phòng mình ra, bóng người lù lù bên cạnh giường khiến thái dương cô giật giật liên hồi.

Một hồn ma phụ nữ trung niên mặc áo đỏ quần đen đang đứng ngay cạnh giường cô.

Yến Thanh thầm nghĩ: Cái ngày tháng quái quỷ gì đây, không có hồi kết à?

Cô khẽ thở dài, ngồi xuống chiếc đệm tatami bên cạnh, nhìn người phụ nữ: "Có chuyện gì?" Người phụ nữ im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Một lúc lâu sau, khi Yến Thanh đã chuẩn bị trèo lên giường ngủ, người phụ nữ mới lên tiếng: "Cô là học sinh trường Nhất Trung sao?"

Yến Thanh ngáp dài một cái: "Phải, em còn biết cô là cô Vệ Đông trường Nhất Trung, con trai là Tạ Khải, hiện đang ở cục cảnh sát. Tìm em chắc là có liên quan đến chuyện của con trai cô."

"Cô Vệ, nói thẳng đi, muốn gặp con trai cô hay muốn gặp cảnh sát? Trời tối rồi, chúng ta cứ nói thẳng vào vấn đề, đừng vòng vo nữa."

Ánh mắt Yến Thanh lộ rõ vẻ mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ. Có lẽ cô đoán được Vệ Đông sẽ dùng chuyện cùng trường để nhờ vả. Nếu là bình thường, cô còn kiên nhẫn đợi đối phương từ từ nói hết từng câu từng chữ.

Thậm chí có thể còn thêm thắt vài lời lẽ cảm thông.

Nhưng lúc này, cô buồn ngủ rũ rượi, chỉ muốn mọi việc nhanh gọn.

Vệ Đông sững người một lúc. Những lời đã sắp xếp gọn gàng trong đầu, sau khi nghe một tràng dài của Yến Thanh, bỗng dưng tắc nghẹn.

Yến Thanh: "Hửm?"

Vệ Đông mím môi, khuôn mặt dính m.á.u không rõ biểu cảm: " Tôi muốn gặp con trai tôi."

Yến Thanh lại ngáp thêm cái nữa: "Bây giờ là buổi tối, có muốn cũng không gặp được đâu. Để mai em hỏi người ở cục cảnh sát xem sao."

"Ý tôi là tôi muốn được gặp và nói chuyện riêng với con trai tôi." Không chỉ đơn thuần là gặp mặt.

Yến Thanh hơi nhíu mày: "Vậy chuyện này phải hỏi ý của Tạ Khải đã."

Dù sao cũng là Tạ Khải đã g.i.ế.c Vệ Đông, cậu ta có muốn gặp lại mẹ mình hay không, chẳng ai biết được.

Nhỡ đâu lại kích động khiến cậu ta phát điên thì sao?

Gần đây cô cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm. Giúp Vệ Đông thì được, nhưng cô tuyệt đối không thể làm hại người sống. Giọng Vệ Đông chợt lạnh đi: "Nó là con trai tôi, sao lại không muốn gặp tôi chứ?"

Giọng nói tuy có vẻ tự tin nhưng lại ẩn chứa sự thất vọng sâu sắc. Đó là sự thất vọng hoàn toàn của một người mẹ đối với đứa con trai mà bà ta luôn cho là ưu tú.

Yến Thanh: "Vậy tại sao cậu ta lại g.i.ế.c cô?"

Vệ Đông mím chặt môi. Đây chính là điều bà ta không tài nào hiểu nổi. Đứa con trai ưu tú như vậy của bà ta sao lại có thể g.i.ế.c người?

Đứa con bà ta đã dành cả đời để dạy dỗ sao có thể ra tay với chính mẹ mình?

Thấy bà ta im lặng, Yến Thanh cũng lười hỏi thêm: "Em phải ngủ đây, có chuyện gì mai hãy nói. Cô Vệ, cô cứ tự nhiên."

Nói rồi, cô cởi áo khoác ngoài, leo lên giường ngủ.

Vệ Đông nhíu chặt mày: "Sao em có thể nói chuyện với giáo viên, với bậc trưởng bối như vậy?"

Yến Thanh lắng lặng kéo chăn, trùm kín cả đầu, giọng nói ù ù phát ra từ trong chăn: "Cô Vệ, em không phải học sinh của cô, càng không phải con trai cô, em cũng không có nhu cầu nghe lời dạy dỗ từ một người lớn xa lạ."

"Em dám chắc trong bán kính vài chục cây số này chỉ có mình em giúp được cô thôi. Tin rằng một người thông minh như cô hẳn sẽ hiểu ý em muốn nói là gì."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 168