Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 17

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Xác nhận đã tìm đúng người, ông lão thoáng chốc nghẹn lời, không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.

Yến Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, trấn an: "Ông cứ từ từ nói đi ạ, cháu vẫn đang lắng nghe đây."

"Chúng tôi nghe tin từ sở cảnh sát nói rằng cháu đã tìm thấy cháu gái Tĩnh Tĩnh của ông bà, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều..."

"Nghe nói... cháu có thể giúp chúng tôi gặp lại Tĩnh Tĩnh được không?" Ông lão hỏi, giọng nói chất chứa đầy hy vọng xen lẫn lo lắng.

Yến Thanh lặng lẽ lắng nghe. Cô lập tức nhận ra đây chính là người thân của Chu Tĩnh – một trong những linh hồn cô gặp ở nhà ga hôm trước, và cũng là câu chuyện cô đã kể cho Yến Tu Văn nghe.

Yến Thanh hỏi: "Vậy ý của hai ông bà là gì ạ?"

Đôi vợ chồng già trao nhau ánh mắt đượm buồn, rồi ông lão mới ngập ngừng nói ra mục đích của chuyến đi này: "Cháu gái, chúng tôi chỉ muốn... được gặp lại Tĩnh Tĩnh một lần cuối..."

"Dù không thể gặp mặt trực tiếp, nếu cháu có thể giúp ông bà nhắn gửi đôi lời cũng là quá đủ rồi..."

"Con bé này từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi, chưa đầy hai tuổi thì bố mẹ đã mất vì tai nạn giao thông, hai thân già này phải gồng gánh nuôi nấng nó khôn lớn. Tĩnh Tĩnh vốn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn giúp đỡ việc nhà, lại còn học giỏi, rất có ý chí, đã thi đậu vào đại học danh giá..."

"Khi bà nó đổ bệnh, con bé vì muốn kiếm thêm chút tiền nên mới tự mình ra ngoài làm thêm. Ai ngờ, chuyến đi ấy lại xảy ra tai nạn..."

"Tất cả là tại chúng tôi không chăm sóc nó tốt. Giá như hai thân già này có thể làm được nhiều hơn một chút, nó đã không phải tự mình bươn chải kiếm tiền, và cũng sẽ không gặp phải bi kịch này..."

Ông lão nói đến đây, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, chất chứa bao nỗi đau đớn và hối hận.

Bà lão đưa chiếc túi vải cũ kỹ đeo trên vai cho Yến Thanh, nghẹn ngào: "Cháu gái cứ yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền đầy đủ. Chỉ mong được nói chuyện với con bé thêm một lát, để nó biết hai ông bà vẫn khỏe, mà thanh thản ra đi..."

Yến Thanh nhận lấy chiếc túi vải, lòng khẽ chùng xuống khi liếc thấy bên trong toàn là những tờ tiền lẻ nhàu nát, được xếp ngay ngắn và buộc thành từng cọc nhỏ. Có đủ các mệnh giá từ năm mươi tệ, một tệ, rồi đến vài hào và cả tiền xu cũng không thiếu.

Ông lão rụt rè nói thêm: "Không biết số tiền này có đủ không nữa. Nếu chưa đủ, cháu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng xoay sở thêm chút nữa..."

Thấy Yến Thanh vẫn còn nhìn chăm chú vào túi tiền, bà lão bên cạnh sợ cô chê bai, vội vàng giải thích: "Tất cả tiền này đều đã được ông bà lau sạch sẽ cả rồi, cháu cứ yên tâm nhé."

Yến Thanh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy túi vải, trấn an hai người: "Vâng, đủ rồi ạ."

Đôi vợ chồng già lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng. Mấy năm ròng rã tìm kiếm Tĩnh Tĩnh, họ đã sống tằn tiện chắt chiu đến mức chỉ có thể dành dụm được ngần ấy tiền mà thôi.

Khi màn đêm buông xuống, Yến Thanh cùng đôi vợ chồng già đi đến khu vực gần nhà ga, nơi từng xảy ra vụ nổ và hỏa hoạn thảm khốc. Giờ đây, nơi đó đã biến thành một đống đổ nát hoang tàn, lạnh lẽo, với những sợi dây cảnh báo giăng kín xung quanh.

Trong đêm tối mịt mờ, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, tạo nên khung cảnh càng thêm tối tăm và rờn rợn. Yến Thanh lấy từ trong chiếc túi vải ra một cây đèn đồng nhỏ, cẩn thận thắp sáng. Ánh lửa tuy yếu ớt nhưng cũng đủ để soi rõ con đường hoang tàn trước mặt.

Cả ba người đều cảm nhận rõ từng đợt gió ngày càng mạnh, rít lên bên tai. Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, nơi đây lại toát ra một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người, hoàn toàn trái ngược với lẽ thường.

Ngọn đèn đồng lung lay dữ dội trước sức gió, ánh lửa chao đảo liên hồi nhưng kỳ lạ thay, vẫn không hề tắt.

Yến Thanh chợt khựng lại, ánh mắt sắc bén hướng về phía không xa, nơi có điều gì đó đang dịch chuyển.

Đôi vợ chồng già lập tức căng thẳng tột độ, giọng run run hỏi: "Cháu gái, có phải Tĩnh Tĩnh... đã đến rồi không?"

"Không phải, có người khác đang tới."

Yến Thanh mơ hồ cảm nhận một luồng khí tức kỳ lạ, đang từng chút một tiến gần về phía họ...

Luồng khí tức này mạnh mẽ đến đáng sợ, uy h.i.ế.p trực tiếp đến những tiểu quỷ vãng lai gần đó, khiến chúng co rúm lại, không dám bén mảng.

Ngay cả Yến Thanh cũng bị luồng khí tức này chèn ép đến mức bất giác rùng mình, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Đột nhiên, tiếng bước chân trầm ổn vang vọng, từ xa vọng lại rồi dần trở nên rõ ràng. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Yến Thanh nhìn rõ bóng dáng người tới: một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mang theo khí chất lạnh lùng. Cô lập tức đề cao cảnh giác. Người đó tiến thẳng đến, đứng ngay trước mặt Yến Thanh, cất giọng trầm thấp, đầy chất vấn: "Sao cô lại ở nơi này?"

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp tiếp tục vang lên: "Không biết đây là khu vực cấm, không được tự ý ra vào sao?"

Nhờ ánh sáng le lói từ cây đèn đồng trong tay, Yến Thanh mới nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến. Quả nhiên là Yến Tu Văn.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 17