Luồng khí tức đáng sợ kia đột nhiên biến mất, cảm giác áp bức nặng nề lập tức tan biến. Yến Thanh hít một hơi sâu, lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, đáp gọn: "Cháu có chút việc cần xử lý ở đây."
Đôi vợ chồng già đứng bên cạnh, thấy tình hình căng thẳng thì vội vàng lên tiếng giải thích: "Cậu cảnh sát Yến, là chúng tôi nhờ cô Yến đây đi cùng. Chúng tôi chỉ mong được gặp lại Tĩnh Tĩnh, nói lời từ biệt với con bé lần cuối."
"Chúng tôi chỉ xin ở lại một lát thôi ạ. Gặp được Tĩnh Tĩnh xong sẽ lập tức rời đi ngay, tuyệt đối không làm phiền công việc của các cậu đâu."
Thật sự, không một ai có thể nỡ lòng từ chối một đôi vợ chồng già yếu, neo đơn và đáng thương như thế.
Yến Tu Văn quay sang nhìn Yến Thanh, ánh mắt anh ta vẫn lạnh nhạt, pha chút nghi hoặc: "Cô thật sự có thể giúp họ gặp được Chu Tĩnh sao?"
Giọng Yến Thanh vẫn điềm tĩnh, không chút d.a.o động, nhưng giữa hai hàng lông mày lại ánh lên một vẻ tự tin khó lay chuyển: "Đương nhiên là cháu có thể."
Dứt lời, cô lấy từ trong chiếc túi vải ra một lá bùa giấy màu vàng, khẽ lẩm nhẩm những lời thần chú cổ xưa. Sau đó, cô nhanh chóng tung lá bùa lên không trung.
Ngay lập tức, một luồng gió lạnh buốt ào ạt thổi về tứ phía, cuốn theo chiếc lá bùa giữa không trung. Lá bùa tức khắc tự bốc cháy rực rỡ, rồi trong chớp mắt đã hóa thành tro tàn, tan biến vào hư không.
Khi những hạt tro tàn vẫn còn lất phất rơi xuống từ không trung, một luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương đột ngột ập tới. Ngay sau đó, một bóng hình mờ ảo dần hiện rõ, đứng cách họ vài bước chân về phía trước.
Chu Tĩnh đứng cách đó không xa, nhìn hai ông bà nội già yếu, sắc mặt cô ấy trắng bệch, vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn vốn có. Cô ấy muốn lại gần nhưng lại sợ âm khí trên người mình ảnh hưởng đến họ, phải một lúc lâu sau đó mới nghẹn ngào cất tiếng gọi: "Ông ơi... Bà ơi!"
Nhìn đứa cháu gái đã mất tích bao nhiêu năm, sau khi biết được sự thật đau lòng này, hai ông bà không kìm được nước mắt, bật khóc nức nở.
Ngay khoảnh khắc Chu Tĩnh xuất hiện, đồng tử Yến Tu Văn khẽ hẹp lại. Anh ta đăm chiêu nhìn khung cảnh trước mắt, không ngờ mọi chuyện lại... thật sự xảy ra.
Yến Thanh khẽ quay đầu, nhìn sang Yến Tu Văn đang say sưa dõi mắt theo Chu Tĩnh bên cạnh: "Đi thôi, để họ có chút thời gian riêng tư mà từ biệt."
Yến Thanh đặt ngọn đèn xuống đất, dẫn Yến Tu Văn đi ra xa hơn một chút, tạo cho ba người một không gian tĩnh lặng, riêng tư.
Ánh mắt Yến Tu Văn cứ neo chặt lấy Yến Thanh, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi, cảm thấy không tiện mở lời nên cứ thế chằm chằm nhìn cô, mong cô để ý mà chủ động hỏi trước.
Yến Thanh vốn rất nhạy bén, thừa sức nhận ra anh ta có điều muốn hỏi nhưng lại ngần ngại, dường như đang đợi cô tự nhận ra ý muốn của anh ta mà hỏi lại.
Cô khẽ cong môi nhưng không nói tiếng nào, kiên quyết không chiều theo ý muốn của anh ta. Ai mà chiều hư anh ta đến mức này vậy chứ?
Một lúc sau, thấy Yến Thanh vẫn bình thản như không có gì xảy ra, cuối cùng Yến Tu Văn cũng không thể nín nhịn thêm, anh ta hỏi: "Sao cô lại biết những thứ này?"
Tuổi còn trẻ mà cứ như một bậc thầy đạo sĩ lão luyện. Trong khi đó, ở cùng độ tuổi này, Yến Thù lại hoàn toàn khác cô.
Cảm nhận được sự tò mò của Yến Tu Văn, Yến Thanh khẽ nhếch mày, thản nhiên đáp: "Bẩm sinh."
Yến Tu Văn: "Có phải hồn ma nào chỉ cần chưa siêu thoát, cô đều có thể nhìn thấy không?"
Yến Thanh: "Cũng xem là vậy."
Có vài linh hồn không muốn lộ diện nhưng chỉ cần với ngọn đèn này thì họ sẽ hiện hữu. Để người âm và người dương tưởng chừng đã cách biệt được gặp lại nhau.
Yến Tu Văn: "Chỉ cần trả tiền là cô có thể làm được sao?"
Yến Thanh: "Phải." Chỉ cần là người hữu duyên, trả tiền cho cô, cô tự khắc sẽ ra tay tương trợ. Dù cho chuyện đó nan giải đến đâu, cô cũng sẽ tìm cách hoàn thành.
Thấy Yến Thanh có vẻ không khó để bắt chuyện, chắc là đã không còn bận tâm chuyện ban ngày anh ta cố ý giam cô trong phòng thẩm vấn cả buổi sáng, Yến Tu Văn cân nhắc một lát rồi mở lời: " Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm một người."
Thấy Yến Tu Văn cuối cùng cũng nói ra mục đích, Yến Thanh khẽ nhếch khóe môi cười đầy ẩn ý, lúc ngước lên nhìn anh ta, trong mắt cô cũng ánh lên tia cười tinh nghịch.
Thấy vậy, Yến Tu Văn tưởng chừng mọi chuyện đã đâu vào đấy, định cất lời cảm ơn...
Yến Thanh: "Không giúp."
Yến Tu Văn: " Tôi sẽ trả tiền cho cô."
Yến Thanh: "Không nhận."