Yến Tu Văn khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
Yến Thanh: "Vô duyên."
Tuy cô thực sự mê tiền thật nhưng không hiểu sao lại không tài nào nhìn thấu được vận mệnh của Yến Tu Văn.
Cô chỉ cảm thấy mình và người đàn ông trước mặt này, cứ như có một bức tường vô hình ngăn cách. Dù có dốc bao nhiêu tiền cũng vô ích. Quả là quá nguy hiểm.
Yến Tu Văn: "..."
Lúc này, anh ta mới nhận ra, cô gái trẻ trông có vẻ dễ gần trước mặt này thực ra lại khó tính đến lạ. Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới trở lại chỗ lúc nãy. Ông bà lão đã khóc đến sưng húp cả mắt, ba ông cháu đều thành tâm cảm ơn Yến Thanh.
Gặp được hai người thân duy nhất còn lại trên đời này, oán khí trói buộc Chu Tĩnh bấy lâu cũng dần dần tiêu tan, giúp cô siêu thoát.
Yến Tu Văn tận dụng khoảng thời gian ít ỏi, hỏi Chu Tĩnh một số việc liên quan đến vụ án.
Chiếc xe tải phát nổ đó chính là chiếc xe vẫn thường được dùng để chở hàng. Một số nữ quỷ còn lưu giữ oán khí, khi tài xế lái chiếc xe tải đó đến gần đã cùng nhau khống chế chiếc xe tải, từ đó gây ra tai nạn.
Khoang hàng phía sau chứa một lượng dầu bẩn không rõ xuất xứ, vốn dĩ định tuồn ra tiêu thụ ở các nhà hàng bên ngoài, từ đó gây nên vụ nổ kinh hoàng.
Hai ông bà đứng bên cạnh nhìn cháu gái trước mắt, lưu luyến chẳng muốn rời đi nhưng cũng hiểu đã đến lúc phải chia ly.
Chu Tĩnh nhìn sang Yến Thanh: "Ân nhân, lại phải nhờ ân nhân giúp đưa ông bà về hộ. Kiếp sau, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình kiếp này."
Cô ấy hiểu rõ rằng, nếu không có Yến Thanh, những người c.h.ế.t oan như họ sẽ không bao giờ có thể trở về bên gia đình, có lẽ t.h.i t.h.ể giờ này vẫn còn vùi lấp ở nơi hoang vu hẻo lánh, chứ đừng nói đến việc vạch mặt những kẻ thủ ác độc địa, đòi lại công bằng.
Yến Thanh gật đầu: "Cứ giao phó cho tôi."
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, hình bóng Chu Tĩnh cùng mọi dấu vết đều tan biến vào trong gió, không gian xung quanh bỗng trở nên yên ắng lạ thường, như thể cô ấy chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Hai ông bà, một người rưng rưng mắt đỏ hoe, một người lặng lẽ lau nước mắt.
Yến Thanh vốn dĩ chưa từng biết cách an ủi người khác, đối mặt với tình huống này, cô chỉ biết lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Yến Tu Văn bên cạnh bấy lâu nay chỉ quen với việc phá án, truy bắt tội phạm, càng không biết phải nói lời an ủi ra sao, huống chi là đối với cặp vợ chồng già nua trước mắt.
May mà hai ông bà đã đến tuổi này cũng đã nhìn thấu nhiều lẽ đời. Có thể gặp lại cháu gái lần cuối cùng, đối với họ đã là một điều mãn nguyện lớn lao rồi.
Yến Tu Văn lúc này mới khởi động xe, chuẩn bị đưa hai người về. Anh ta hạ cửa kính xe, nhìn Yến Thanh đang đứng bên ngoài rõ ràng không có vẻ gì là muốn lên xe, rồi giọng điệu lạnh nhạt nói: "Lên xe, tôi đưa cô về nhà họ Yến."
Hôm nay, kể từ lúc đưa Yến Thanh rời đi, chị dâu đã không ngừng gọi điện cho anh, lần nào cũng truy hỏi tại sao vẫn chưa đưa con gái của mình về.
Anh ta vốn dĩ không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác nhưng chỗ này cách nhà họ Yến rất xa, ngay cả điểm đón taxi gần nhất cũng phải đi bộ hơn nửa tiếng mới tới.
Kể cả khi đường đi thuận lợi, không gặp bất kỳ sự cố nào, thì e rằng sớm nhất cũng phải đến mười một giờ đêm cô mới về được đến nhà họ Yến.
Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc hiện tại của Yến Thanh, cô cũng không giống người có đủ tiền để thảnh thơi bắt taxi.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, người nhà chắc chắn sẽ lo lắng tìm đến tận cục cảnh sát mất. Thà tránh mọi rắc rối không đáng có còn hơn chuốc thêm phiền toái.
Huống hồ, một khi đã đưa người về tận nhà họ Yến, Yến Thanh này nghiễm nhiên sẽ mang ơn anh ta. Đến lúc đó, dù có muốn từ chối anh ta điều gì, cô chắc cũng phải đắn đo suy nghĩ đôi chút. Yến Thanh nhìn quanh bốn phía. Nơi này vốn đã vắng vẻ, nay lại thêm vụ nổ, hỏa hoạn, rồi vụ án mạng năm xưa bị phanh phui, khiến ai cũng coi khu vực này là nơi xui xẻo, chẳng còn ai dám bén mảng đến gần.