Thời đi học, giáo viên nhận xét Tạ Khải là một chàng trai có tư duy rất mạch lạc, logic làm việc cực kỳ cẩn trọng. Bất cứ việc gì cậu ta phụ trách đều sẽ lập ra một quy trình và các bước làm việc chặt chẽ, sau đó thực hiện tuân thủ từng bước một.
Cậu ta trưởng thành sớm hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Và những điều này đã được bộc lộ rõ nét trong quá trình chuẩn bị g.i.ế.c Vệ Đông cũng như cách thức xử lý hậu quả sau khi gây án.
Sau khi gây án, cậu ta phủ lên người Vệ Đông gần tám mươi lớp vật liệu gồm ga trải giường, màng ni lông, cùng với các túi than hoạt tính, thậm chí cả chất khử mùi tủ lạnh.
Cuối cùng, cậu ta còn lấy cớ là mẹ vay họ hàng hơn một triệu tệ, nói dối rằng Vệ Đông sẽ đi cùng mình ra nước ngoài giao lưu học tập.
Và hơn một triệu tệ này cậu ta đã tiêu xài phung phí vào các cuộc ăn chơi hết sạch, không giữ lại một đồng nào.
Để che giấu tung tích, cậu ta đã sử dụng gần chục thân phận khác nhau.
Ban ngày làm gia sư, tối đến lại la cà quán bar.
Mãi cho đến mấy ngày trước, Tạ Khải mới bị bắt giữ. Nhưng tất cả mọi người xung quanh Tạ Khải đều một mực khẳng định cậu ta không thể g.i.ế.c Vệ Đông, bởi tình cảm hai mẹ con họ rất tốt.
Tạ Khải là một đứa trẻ cực kỳ hiếu thảo và ngoan ngoãn.
Những lời Tiểu Trương vừa kể khiến Yến Thanh nhớ lại lời Vệ Đông tối qua và cả lúc ăn cơm hôm nay, bà ta còn săm soi cả cách ăn uống của cô.
Đối với một người xa lạ không quen biết mà bà ta còn như vậy, huống chi là con trai ruột.
Lúc này, Yến Thanh hiểu rõ, chẳng cần hỏi Tạ Khải cũng dám chắc cậu ta tuyệt đối không muốn đối mặt với Vệ Đông.
Vào chiều tối, khi Yến Thanh vừa bước ra khỏi cục cảnh sát, đang đợi Yến Tu Văn đến đón, cô bất ngờ trông thấy Vệ Đông.
Bà ta đứng sừng sững ngay trước mặt, chắn ngang lối đi của cô.
"Bà Vệ, còn gì muốn nói sao?" Yến Thanh hỏi.
Ánh mắt Vệ Đông lạnh lùng: " Tôi muốn nói chuyện với con trai tôi."
Yến Thanh hơi nhíu mày: "Xin lỗi, việc này em không giúp được."
Việc để bà Vệ có cơ hội gặp Tạ Khải đã là giới hạn tối đa cô có thể làm.
Còn bắt ép Tạ Khải gặp bà ta khi cậu ta không muốn thì cô không thể.
Vệ Đông lại lạnh giọng nói: " Tôi là mẹ nó, nó phải gặp tôi!"
Từ giọng điệu của Vệ Đông, Yến Thanh nhận ra bà ta hẳn là một người độc đoán, quen ra lệnh, và có ham muốn kiểm soát mãnh liệt đối với mọi người xung quanh.
"Bà Vệ, tôi không phải Tạ Khải, cũng không có nghĩa vụ phải giúp bà."
"Dù Tạ Khải là con trai của bà, nhưng trạng thái của cậu ta hôm nay bà cũng đã thấy rõ. Rõ ràng, cậu ta không muốn gặp bà."
Trong lúc nói, tay cô âm thầm lần vào trong áo khoác, chạm vào lá bùa vàng mang theo để phòng thân từ sáng nay.
Lúc này, ánh mắt Vệ Đông trở nên u ám, nhìn Yến Thanh đầy ác ý. Ngay khi bà ta định thốt thêm lời nào, một luồng áp lực đáng sợ không biết từ đâu ập đến, bao trùm.
Nó nghiền ép, xé toạc bà ta, khiến bà ta trong khoảnh khắc đó cảm thấy như hồn phách sắp lìa khỏi xác.
Vệ Đông hoảng loạn bỏ chạy.
Yến Thanh cũng rõ ràng cảm nhận được điều tương tự. Cô đảo mắt nhìn quanh, thì thấy Yến Tu Văn, người vừa đi lấy xe, đã quay lại. Cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng của anh ấy liếc nhìn Yến Thanh: "Lên xe."
Ánh mắt Yến Thanh chợt lóe lên vài phần nghi ngờ.
Lại là Yến Tu Văn sao.
Vừa lên xe, Yến Thanh đã quên cài dây an toàn, chỉ mải mê lướt điện thoại. Yến Thù nhắn tin hỏi cô bao giờ về, còn nói Yến Đình Chu đã hẹn mọi người ăn tối ở nhà hàng Lệ Chi.
Em ấy hỏi Yến Thanh là về nhà trước rồi lát nữa đi cùng, hay đi thẳng đến Lệ Chi.
Yến Thanh quay sang Yến Tu Văn bên cạnh: "Yến Thù nói tối nay ăn ở Lệ Chi, hỏi em có về nhà trước rồi đi cùng không, hay chúng ta đi thẳng đến đó?"
Yến Tu Văn liếc nhìn dây an toàn cô chưa cài, nói: "Từ đây đến Lệ Chi chỉ mất nửa tiếng."