“Bà ấy còn viết lời phê xuống dưới mỗi trang nhật ký của cậu ấy nữa.”
“Cấm đọc sách ngoại khóa, cấm xem TV và phim ảnh, ngay cả khi họ hàng đến chúc Tết cũng không cho Tạ Khải chơi cùng những đứa trẻ khác.”
“Hễ có chút ý định vui chơi nào là cậu ấy đều phải viết kiểm điểm vào nhật ký.”
“Quả nhiên, không phải ai sinh ra cũng là thiên tài bẩm sinh…” Tiểu Trương không khỏi thở dài cảm thán. Tạ Khải, cái gọi là ‘thiên tài’ này, hoàn toàn là do mẹ anh ta nhào nặn theo khuôn mẫu mà bà ta mong muốn.
Nếu chuyện này xảy ra với tôi, chắc chắn sẽ sụp đổ hoàn toàn. Vậy mà Tạ Khải, cho đến tận khi vào đại học, vẫn giữ quan hệ khá tốt với mẹ mình.
Sức chịu đựng của người này đúng là phi thường.
Yến Thanh chăm chú nhìn nội dung trong cuốn nhật ký trước mặt.
Trong đó có mấy trang viết: [Hôm nay, tan học tôi đi ngang qua tiệm net, thấy các bạn cùng lớp đều vào chơi game. Họ rủ tôi vào cùng, tôi đã do dự, cũng muốn vào xem thử, nhưng cuối cùng tôi đã không vào. Vì tôi còn bài tập chưa làm, tôi đã về nhà hoàn thành chúng. |
Bên dưới là lời phê bình bằng bút đỏ của Vệ Đông: [Con đã do dự, chứng tỏ con là người không có sức đề kháng trước cám dỗ. Tiệm net là nơi dành cho những kẻ sa ngã. Khoảnh khắc con do dự, con đang dần trượt dài trở thành một kẻ sa ngã, nhưng cuối cùng con đã nghĩ đến bài tập, chống lại được cám dỗ đó, chứng tỏ con vẫn là một đứa trẻ ngoan. ]
Tạ Khải: [Hôm nay có kết quả thi. Vì quá mệt mỏi, thiếu ngủ nên lúc giải bài toán lớn trong đề thi Toán, tôi đã bỏ sót một công đoạn quan trọng và bị trừ một điểm. Mẹ tuy không nói gì, nhưng tôi biết chắc chắn mình đã làm mẹ thất vọng đến nhường nào. Lẽ ra tôi không nên cẩu thả để mất đi một điểm quý giá này. |
Vệ Đông: [Một điểm này là khoảng cách giữa con và hàng nghìn, hàng vạn người khác. Con không nên cẩu thả như vậy. Cứ tiếp tục thế này, cuối cùng con sẽ trở thành một kẻ thất bại thảm hại. ]
Tạ Khải: [Hôm nay, trong việc chọn ban học, tôi đã không nghe lời mẹ, làm mẹ buồn lòng rất nhiều. Lẽ ra tôi không nên như vậy, con nên nghe lời mẹ, mẹ muốn tốt cho con mà. |
Vệ Đông: [Con có thể nhận thức được điều này, chứng tỏ con vẫn chưa phải là người vô phương cứu chữa. Mẹ rất vui vì con đã kịp thời tỉnh ngộ. |
Nhìn những nội dung này, Yến Thanh cau chặt đôi mày, nhẹ nhàng gấp cuốn nhật ký lại trả cho Tiểu Trương.
Những nội dung này, đến cả cô đọc cũng cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
So sánh như vậy mới thấy rằng, thím hai Yến khi đối xử với Yến Kiều Kiều, ít nhất thỉnh thoảng cũng chịu lắng nghe ý kiến của con bé.
Tiểu Trương lắc đầu: "Tạ Khải cũng không hề dễ dàng gì." Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng cũng không thể nói quan điểm giáo dục của Vệ Đông là hoàn toàn sai lầm, dù sao thì Tạ Khải đúng là được bà ta đào tạo thành một học sinh ưu tú, một nhân tài khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Nhưng đồng thời, cũng chính vì những quan điểm giáo dục này của bà ta mà đã ép Tạ Khải biến thành một con người hoàn toàn khác, méo mó.
Lúc này, Tiểu Trương mới cảm nhận một cách rõ ràng rằng mọi cảm xúc dồn nén của Tạ Khải đều bắt nguồn từ mẹ cậu ấy. Thảo nào, mẹ vừa qua đời, cậu ấy liền lao vào những cuộc vui bất tận: nhảy đầm, hát karaoke, lân la khắp các tụ điểm ăn chơi về đêm, thậm chí còn dấn thân làm người mẫu nam.
Lúc bị bắt, cậu ấy đang uống rượu với một người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình, Vệ Đông.
Làm tất cả những việc mà mọi người đều cho rằng cậu ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Bởi vì người đã kiềm kẹp cậu ấy, đã qua đời rồi, sẽ không còn ép buộc cậu ấy làm bất cứ điều gì cậu ấy không muốn nữa.
Lúc này, Vệ Đông đã biệt vô âm tín.
Yến Thanh đợi trong phòng nghỉ, chăm chú nghe Tiểu Trương kể về chuyện của Tạ Khải.
Người học sinh thiên tài, trong mắt mọi người luôn sạch sẽ, nho nhã, lịch sự, toát lên hơi thở thanh xuân tươi trẻ này, từ hơn một tuần trước khi sát hại Vệ Đông, đã âm thầm mua số lượng lớn màng bọc thực phẩm, than hoạt tính, và cả thiết bị giám sát, dùng để theo dõi phòng ngủ của Vệ Đông.
Rõ ràng, đây là một vụ g.i.ế.c người đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước, chứ không phải hành động bột phát nhất thời.