"Trong đó, lần tranh cãi căng thẳng nhất là chuyện phân ban Xã hội hay Tự nhiên hồi cấp ba. Có phải đến tận bây giờ, cậu vẫn canh cánh trong lòng, ám ảnh vì chuyện phân ban năm đó không?"
Tạ Khải đột nhiên siết chặt hai bàn tay, nghiến răng: "Không có."
"Cậu không thích mọi thứ mẹ cậu đã sắp đặt cho cậu, kể cả cuộc đời của cậu?"
"Không có!"
Ánh mắt Yến Tu Văn chợt lạnh buốt: "Cậu sợ gặp mẹ mình?"
Tạ Khải lại đột nhiên như phát điên, gào thét không ngừng, đập mạnh hai tay xuống bàn: "Im đi! Chính tôi đã g.i.ế.c người, cứ trực tiếp định tội là được rồi! Không phải tử hình sao? Giết tôi luôn đi!"
Trong phòng giám sát, Yến Thanh liếc mắt nhìn sang Vệ Đông.
Từ biểu hiện vừa rồi của Tạ Khải, bất cứ ai cũng có thể thấy rõ sự oán hận của cậu ta đối với mẹ mình, dù miệng cậu ta cứ luôn lặp đi lặp lại rằng " không có".
Trên mặt Vệ Đông không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng Yến Thanh có thể cảm nhận được sự thất vọng và nỗi khó tin đang dâng trào trong bà ta.
Cho đến tận lúc này, tự tai nghe những lời đó từ Tạ Khải, bà ta vẫn không thể tin nổi mình lại phải c.h.ế.t dưới tay đứa con trai mà bà đã dày công nuôi nấng. Vì Tạ Khải mất kiểm soát cảm xúc, cuộc thẩm vấn đành phải tạm dừng.
Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Trương không nén được tò mò mà hỏi: "Sếp, thật ra Tạ Khải đã thành khẩn khai nhận hành vi g.i.ế.c người rồi, chúng ta còn cần điều tra thêm gì nữa sao ạ?"
Yến Tu Văn khẽ mím đôi môi mỏng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ lúc chúng ta đi gặp gỡ họ hàng và bạn bè thân thiết của Tạ Khải và Vệ Đông, theo lời họ, Tạ Khải là người như thế nào không?"
Tiểu Trương suy nghĩ một lát, như đang hồi tưởng lại: "Hiếu thảo, nghe lời, biết điều, học giỏi, quan hệ với mẹ cũng rất tốt."
Tiểu Trương nhớ ấn tượng sâu sắc nhất là lời kể của cậu Tạ Khải, nói rằng Tạ Khải và Vệ Đông có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp, không có chuyện gì là không thể tâm sự, bất kể là chuyện khó quyết định hay bất cứ việc gì khác, Tạ Khải đều chủ động bàn bạc với mẹ Vệ Đông.
Những người quen biết Vệ Đông đều khen ngợi bà ta biết cách dạy con, còn Tạ Khải chính là hình mẫu "con nhà người ta" trong mắt các bậc phụ huynh, họ hàng, bạn bè.
Danh tiếng của hai mẹ con đều cực kỳ tốt, đặc biệt là Tạ Khải.
Lúc đầu, nói cậu ta g.i.ế.c Vệ Đông, hoàn toàn không ai tin.
Yến Tu Văn hỏi ngược lại: "Vậy cậu nghĩ tại sao Tạ Khải lại g.i.ế.c Vệ Đông?"
Tiểu Trương sững người. Sao cậu ta lại biết được chuyện này? Chắc hẳn giữa Tạ Khải và mẹ cậu ấy có mâu thuẫn sâu sắc chưa được hóa giải nên mới ra nông nỗi này.
Đến lúc này, cậu mới chợt nhận ra hung thủ đã bắt được, nhưng động cơ gây án vẫn còn là một ẩn số.
Tạ Khải thừa nhận mọi thứ, chỉ trừ việc hễ nhắc đến động cơ gây án là cậu ấy lại trở nên mất kiểm soát cảm xúc. Vì vậy, những buổi hỏi cung này thực tế không đạt được nhiều tiến triển.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Trương rõ ràng vẫn đang bế tắc, không tìm ra bất cứ manh mối nào, Yến Tu Văn đưa những cuốn nhật ký đang cầm trên tay cho cậu: "Xem kỹ mấy cuốn nhật ký này đi, biết đâu sẽ tìm thấy manh mối quan trọng nào đó."
“Vâng ạ!” Tiểu Trương cầm mấy cuốn nhật ký, bước vào phòng nghỉ. Bận rộn suốt cả ngày dài, cậu thậm chí còn chưa được ăn miếng cơm nóng nào.
Vừa vào phòng nghỉ, cậu liền thấy Yến Thanh đang ngồi trong phòng theo sắp xếp của Yến Tu Văn. "Cô Yến, cô vẫn chưa về à?”
Yến Thanh chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.
Tiểu Trương cười tủm tỉm, dò hỏi: "Có phải sếp bảo cô đợi anh ấy tan làm không?”
Yến Thanh: “Ừm.”
Thấy Tiểu Trương ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, cô tiện tay rót cho cậu ấy một cốc nước lọc mát lạnh.
“Cảm ơn cô Yến.” “Không có gì.”
Chỉ thấy cậu vừa ăn cơm, vừa lật giở từng trang cuốn nhật ký mà Yến Tu Văn vừa xem xong trong phòng thẩm vấn lúc nãy.
Vừa lật giở, cậu vừa không ngừng lắc đầu cảm thán: “Thật sự quá đáng sợ, ám ảnh... Thế này thì làm sao ai có thể chịu nổi chứ, nếu là tôi, chắc chắn sẽ sớm mắc trầm cảm nặng mất.”
Những câu cảm thán liên tiếp khiến Yến Thanh cũng không khỏi tò mò: “Anh đang xem gì vậy?”
Nghĩ rằng sếp đã cho phép cô Yến vào phòng giám sát cùng, Tiểu Trương cũng không còn né tránh nữa, đặt cuốn sổ trước mặt cô Yến: “Đây là nhật ký của Tạ Khải, viết từ tiểu học đến tận đại học, ngày nào cũng viết. Chỉ cần mẹ cậu ấy có chút gì không vừa ý là cậu ấy sẽ bị bà ấy dùng những lời lẽ chỉ trích, áp đặt, tạo ra bạo lực ngôn ngữ.”