Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 181

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bụng đói cồn cào, Tạ Khải để trang nhật ký này trên mặt bàn chờ mẹ Vệ Đông kiểm tra, sau đó tự mình leo lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, trên trang nhật ký đã xuất hiện lời phê bằng mực đỏ tươi: [Biết mình sai ở đâu, chứng tỏ con đã có tiến bộ rồi. Mẹ rất mừng cho con.]

Mẹ... Mẹ ơi.

Tạ Khải giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Hai tiếng ấy như một chiếc vòng kim cô vô hình, ghì chặt tâm trí khiến đầu cậu đau nhức.

Những thước phim về cuộc đời bị mẹ thao túng cứ tua đi tua lại trong đầu cậu, rõ mồn một như đèn kéo quân. Tạ Khải dựa vào tường, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cậu cắn chặt môi, gần như quên cả hít thở, cho đến khi bản năng sinh tồn thôi thúc, cậu mới giật mình hít lấy hít để một hơi dài.

Chỉ khi nhận ra khung cảnh xung quanh, nỗi sợ hãi nghẹt thở ấy mới dần tan biến.

Cậu đột nhiên bật cười, nụ cười mang theo sự giải thoát. Không đúng, mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi. Cậu sẽ không bao giờ phải gặp lại mẹ mình nữa.

Cậu suýt nữa thì quên mất. Chính tay cậu đã kết thúc tất cả những điều này. ...

Sáng hôm sau, lúc Yến Thanh tỉnh dậy, Vệ Đông vẫn đứng đó, mắt dán chặt vào cô. Bị một lá bùa vàng khống chế, bà ta đã đứng bất động như thế suốt cả đêm.

Nếu ánh mắt của Vệ Đông là d.a.o găm thì lúc này Yến Thanh e là đã tan xương nát thịt rồi.

Thấy bà ta có vẻ muốn nói gì đó, Yến Thanh mới tháo lá bùa trên người bà ta xuống.

Được tự do, Vệ Đông trừng mắt nhìn Yến Thanh, ánh nhìn hung dữ nhưng vẫn thấp thoáng sự dè chừng những lá bùa vàng, cuối cùng chỉ dám làu bàu mắng mỏ vài câu: "Em tuổi còn nhỏ mà sao độc địa vậy, dám bắt một bậc trưởng bối đứng đây suốt cả đêm."

Bà ta còn muốn chửi đổng lên, nhưng chợt nghĩ mình là người có học thức cao, sao có thể thốt ra lời lẽ chợ búa như đám du côn vô lại kia được. Yến Thanh nhét lá bùa vào túi áo khoác, lười biếng vươn vai: "Cô c.h.ế.t rồi mà còn không chịu đi đầu thai, cứ lảng vảng mãi ở nhân gian. Em không tiễn cô đi sớm đã là tốt bụng lắm rồi. Hơn nữa..."

Yến Thanh khẽ nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Vệ Đông: "Chẳng phải năm đó cô Vệ cũng từng đối xử với con trai mình y hệt như vậy sao? Sao bây giờ chuyện xảy ra với chính mình thì lại không chịu nổi, còn quay ra nói em độc ác?"

Vốn dĩ cô không định bình phẩm chuyện nhà người khác, cũng chẳng muốn dính líu sâu xa.

Thực ra Vệ Đông có quấy nhiễu đến mấy cũng chẳng thể gây hại gì cho cô. Dù sao người c.h.ế.t sớm muộn gì cũng phải rời đi, chút vương vấn ở cõi trần này cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Vệ Đông cứ năm lần bảy lượt quấy nhiễu cô vào lúc nửa đêm, không cho cô một giấc ngủ ngon, nếu không thì tối qua cô cũng chẳng đến mức phải ra tay mạnh mẽ đến vậy.

Nghe Yến Thanh nói vậy, Vệ Đông sững sờ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi: "Em đang nói cái gì thế?"

“Cái gì mà tôi với con trai tôi? Tôi đã làm gì thằng bé chứ?”

Yến Thanh không nói thêm lời nào, đứng dậy mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.

Câu nói vừa rồi của Yến Thanh khiến Vệ Đông vẫn canh cánh trong lòng, ánh mắt bà ta cũng vì thế mà thay đổi: "Rốt cuộc em biết được những gì?" "Không có gì. Cô Vệ muốn theo thì cứ theo."

Vệ Đông, với quyết tâm sắt đá, cứ thế lẽo đẽo bám riết lấy Yến Thanh – người duy nhất bà ta tin rằng có thể giúp được mình.

Khi bước ra đến sân, Yến Thanh nghe thấy tiếng hai người đang to tiếng cãi vã.

Đó là Yến Thù và một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ trạc tuổi nhau. Nguyên nhân của cuộc cãi vã là do Yến Thù lỡ va phải cô gái này trên đường. Cô gái kia đang xách hộp đồ ăn sáng, định mang đến cho bà Yến.

Giờ thì đồ ăn sáng đổ hết ra ngoài, thế là hai người lời qua tiếng lại ỏm tỏi. Yến Thù: "Hà Nhu này, rõ ràng là cô đi quá nhanh, không thèm nhìn đường nên mới đ.â.m sầm vào tôi. Tôi chỉ rẽ một cái thôi, hoàn toàn không phải tôi chủ động đ.â.m vào cô!"

Hà Nhu gắt lên: "Cô có ghét tôi đến mấy cũng không thể trắng trợn đổi trắng thay đen như thế được!"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 181