"Rõ ràng là cô ngứa mắt tôi nên mới cố tình va vào. Giờ đồ ăn đổ hết cả rồi, tôi lại phải đi lấy phần khác mang đến cho bà Yến..."
"Cô không xin lỗi thì thôi, lại còn đanh đá thế nữa!"
Yến Thù lại sầm mặt: " Tôi có làm gì sai đâu chứ, dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi?"
Cô ấy vừa khéo lách người qua một bên, Yến Thù đã thấy Hà Nhu hùng hổ lao sầm vào mình. Bản thân cô còn chưa kịp bực tức vì bị ngã sõng soài, đối phương đã mở miệng mắng xối xả.
Hà Nhu gắt lên: "Cô làm đổ hết đồ ăn sáng của tôi rồi mà còn dám cãi à!"
Yến Thù khẽ hừ lạnh: "Là tự cô làm đổ, đừng hòng đổ thừa cho tôi. Vả lại, việc này cô vốn tự nguyện ôm đồm lấy cơ mà. Giờ làm không xong, sợ bị bố mẹ mắng nên muốn tìm cớ lấp l.i.ế.m à?"
"Làm không tốt thì đừng có làm. Một mặt muốn lấy lòng bố mẹ và bà nội tôi, một mặt lại vụng về đoảng vị. Cô tưởng mình là nữ chính ngốc nghếch, đáng yêu trong tiểu thuyết ngôn tình, ngồi chờ nam chính đến giải cứu chắc?”
Yến Thù nhớ lại hồi năm ngoái, lúc lướt Weibo, cô từng thấy bài đăng của Hà Nhu. Cô ta tự xây dựng hình tượng tiểu thư nhà Yến gia sống trong dinh thự cổ kính, thu hút một đám đông vào bình luận nịnh nọt.
Hà Nhu còn ra vẻ khiêm tốn, nói rằng mình không phải người nhà họ Yến chính thống, chỉ vì tổ tiên có chút quan hệ với gia đình nên mới được ở lại đây.
Dân mạng thi nhau khen cô ta khiêm tốn, ở trong căn nhà to lớn như vậy mà không hề khoe khoang.
Thực chất, Hà Nhu tạo ra hình tượng phú nhị đại kín tiếng này chẳng qua là để 'câu' các đại gia trên mạng mà thôi.
"Cô tưởng mấy thứ cô đăng trên Weibo không ai phát hiện ra thật à?" Yến Thù thẳng thừng vạch trần.
Nghe Yến Thù nói thế, mặt Hà Nhu đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận: "Yến Thù! Cô có gì đáng để đắc ý chứ? Chẳng phải cô chỉ nhờ số phận may mắn hơn tôi, được nhà họ Yến nhận nuôi nên mới tưởng mình là công chúa thật hay sao? Từ nhỏ đến lớn đã mắc cái bệnh công chúa đó rồi!"
Yến Thù ngược lại bật cười khẩy: " Tôi không phải công chúa nhà họ Yến, nhưng cô thì đúng là có số phận của một nha hoàn rồi. Sao gặp ai cũng gọi là công chúa thế, có biết xấu hổ không?"
Hà Nhu tức đến mức đỏ cả mắt, nước mắt chực trào ra. Liếc thấy có người đang đi tới từ xa, cô ta lườm Yến Thù một cái sắc lẻm rồi gắt: " Tôi không thèm đôi co với cô nữa!"
"Dù sao cô cũng mang họ Yến, số phận cô quá tốt rồi, nói gì cũng thành đúng hết!" Cô ta lẩm bẩm, rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt nhạnh đồ đạc một cách đáng thương, trông cực kỳ tủi thân.
Yến Thanh vốn định bước qua, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì biết mình không cần thiết phải xuất hiện nữa.
Yến Thanh bật cười lắc đầu. Chẳng rõ Yến Thù học được cái tài ăn nói sắc sảo này từ ai mà hay thế, khiến người ta cứng họng không thốt nên lời. Cô nhớ lần trước ở cục cảnh sát, khi đối diện với cái c.h.ế.t của Lý Hạ, Yến Thù cũng thế, mỉa mai đối phương đến nỗi không đáp trả nổi.
Nhìn bề ngoài thì Yến Thù có vẻ yếu đuối mỏng manh, ai cũng dễ dàng bắt nạt được, nhưng thực chất nội tâm cô bé lại vô cùng mạnh mẽ, khí thế ngút trời, chẳng bao giờ chịu thua khi đối đầu với bất kỳ ai.
Lúc này, Yến Thù nhìn bộ dạng rõ ràng là làm sai nhưng vẫn cố tình gây sự cãi vã, cãi không lại thì lại giả vờ tủi thân của Hà Nhu mà tức nghẹn trong lòng.
Không cần quay đầu lại, cô bé cũng đoán chắc có người đang tiến đến từ phía sau.
"Lần nào cô cũng vậy, cứ thấy có người đến là lại giả vờ rơi nước mắt. Cô diễn kịch mãi không thấy chán sao!" Yến Thù tức giận quay lưng bỏ đi. Nhưng vừa thấy Yến Thanh bước tới, cơn tức tối ấm ức của giây trước liền tan biến, giây sau đã cười tít mắt. Cứ như thể Yến Thanh chính là liều thuốc giải tỏa mọi bực bội của cô bé, vừa nhìn thấy đã vui vẻ ra mặt. Cô bé lập tức ôm chầm lấy cánh tay Yến Thanh: “Chị ơi, em đưa chị đi ăn!”
Yến Thanh khẽ mỉm cười, môi cong lên: “Được.”
Hai người thản nhiên lướt qua Hà Nhu đang lom khom nhặt đồ. Yến Thanh chỉ thoáng liếc nhìn cô ta một cái, không hề nói lấy nửa lời, khiến Hà Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi, m.á.u dồn lên não.
Nhìn theo bóng lưng hai người, lòng Hà Nhu đầy rẫy căm tức. Yến Thù chẳng qua cũng chỉ là may mắn, nhờ số phận tốt mới được làm tiểu thư Yến gia mà thôi.
Cô ta muốn tìm một con đường thoát thân, gả vào nhà giàu có thì có gì là sai chứ?
Yến Thù dựa vào cái gì mà lại có quyền coi thường cô ta chứ?
Yến Thanh tò mò hỏi Yến Thù: "Hà Nhu vừa rồi là ai vậy?"