Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 186

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nói rồi, cậu ta quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại. "À? Vâng..." Lời của Hà Nhu bị cắt ngang, cô ngẩn người đứng tại chỗ một lúc lâu. Mãi đến khi bóng Tô Triệt khuất hẳn, cô ta mới tức tối dậm chân hai cái. Sao cái miệng này lúc cần nói thì lại chẳng biết thốt ra lời nào thế chứ! Cô ta bực bội dậm chân.

Tô Triệt đi khỏi đó, ra ngoài sân, đứng cách khoảng hơn chục bước, điềm nhiên gọi khẽ: "Thù Nhi."

Yến Thù quay đầu nhìn cậu ta: "Anh Tô Triệt, anh tìm em có việc gì ạ?"

Cô bé vừa cùng chị xem phim trên giường, đang xem đến đoạn hồi hộp, chị vẫn đang trong phòng chờ cô bé về kia kìa.

Tô Triệt lấy hai chiếc móc khóa trong túi ra, đưa một cái cho Yến Thù: "Hôm nay anh mua, tặng em một cái."

Yến Thù nhận lấy móc khóa, thấy cũng xinh xắn, hình con thỏ trông yêu ơi là yêu. Mắt cô bé dán chặt vào chiếc còn lại trên tay Tô Triệt: "Anh Tô Triệt, cái còn lại kia... cũng cho em được không ạ?"

Tô Triệt hơi sững ra: "Hả?"

Yến Thù cười toe toét: "Em muốn cho chị gái một cái."

Em một cái, chị một cái, chị em thì phải dùng đồ đôi chứ ạ!

Tô Triệt khẽ mím môi, nhìn Yến Thù cười vui đến thế, không nỡ từ chối, đành đưa nốt chiếc còn lại trong tay cho cô bé.

Yến Thù cười tít mắt: "Cảm ơn anh Tô Triệt, anh tốt quá đi."

Yến Thù cầm hai chiếc móc khóa, tung tăng chạy đi.

Nhìn bóng lưng cô bé, Tô Triệt chỉ biết cười bất lực. ...

Về đến phòng Yến Thanh, Yến Thù như dâng báu vật, hớn hở dúi móc khóa vào tay chị gái: "Chị xem nè, hai chị em mình mỗi người một cái, vừa xinh."

Hình con thỏ này dễ thương, lại còn hợp với không khí Tết nữa chứ.

Yến Thanh nhìn móc khóa trong tay, thấy hơi quen mắt, chợt nhớ ra lúc chiều ở ngoài phố, hình như Tô Triệt đã mua móc khóa thì phải?

"Đâu ra vậy?" Yến Thù cười: "Anh Tô Triệt tặng đó chị! Ban đầu anh ấy chỉ định cho em một cái thôi, nhưng em thấy còn dư một chiếc, nghĩ bụng anh ấy chắc cũng chẳng dùng mấy món đồ đáng yêu thế này làm gì nên tiện thể xin luôn cả hai rồi."

Yến Thanh: "..."

Nhìn Yến Thù một lúc lâu, Yến Thanh khẽ hỏi: "Vậy em có biết tại sao anh ấy lại mua hai cái không?"

Yến Thù chớp chớp đôi mắt to tròn, nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là... mua một tặng một ạ?"

Yến Thanh mỉm cười, giơ tay xoa đầu Yến Thù, dặn dò: "Nhớ gửi lì xì cảm ơn người ta nhé, mình không thể cứ thế mà nhận không đồ của người khác đâu."

Yến Thù: "Dạ!" Cô bé liền tiện tay gửi ngay một bao lì xì qua cho Tô Triệt.

Lúc này, Tô Triệt đã về phòng. Trong lòng cậu thầm nhủ, dù Thù Nhi không dùng đồ đôi với cậu thì ít nhất cô bé cũng đã nhận quà, vậy là tấm lòng của cậu đã được trao đi rồi.

Nhưng ngay giây sau đó, màn hình điện thoại bỗng sáng bừng, hiển thị thông báo Yến Thù đã gửi cho cậu một bao lì xì.

Tô Triệt nhất thời cảm thấy nghẹn họng, song vẫn đành bấm nhận bao lì xì đó.

Trong khi hai chị em đang say sưa xem phim kinh dị, Vệ Đông vẫn cứ đứng sừng sững cạnh giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào họ.

Đúng lúc phim chiếu đến đoạn rùng rợn nhất, Yến Thù ôm chặt cánh tay Yến Thanh, khẽ rụt vai lại và thì thào: "Chị ơi, sao em thấy lạnh sống lưng thế... cứ như có ai đang nhìn chằm chằm vào chúng mình ấy?"

Một cảm giác âm u, rờn rợn bao trùm, thật đáng sợ.

Nghe vậy, Yến Thanh ngước mắt lên nhìn Vệ Đông, giọng nói hơi lạnh lùng: "Cô kiềm chế lại đi."

Vệ Đông hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần em đồng ý cho tôi nói chuyện với con trai tôi vài câu, tôi sẽ đi ngay lập tức."

Yến Thanh vẫn mím chặt môi, lạnh lùng đáp: "Vậy thì cô cứ đứng đó mãi đi."

Yến Thù ngồi bên cạnh mà nổi da gà từng đợt: "Chị ơi, chị đang nói chuyện với ai vậy?”

Cô bé chợt lóe lên một suy nghĩ, lẽ nào trong phòng này có một con ma mà cô bé không thể nhìn thấy được?

Nghĩ đến đây, Yến Thù vội vàng đảo mắt nhìn quanh phòng, ngó nghiêng khắp mọi ngóc ngách.

Kể từ lần Vân Tiếu Tiếu rời đi, cô bé đã không còn nhìn thấy ma nữa.

Lâu quá không gặp, cô bé cũng thấy hơi... thiếu thiếu.

Thấy Yến Thù tò mò đến vậy, Yến Thanh đành bất đắc dĩ trèo xuống giường, lấy chiếc đèn dầu ra và thắp lên.

Ánh lửa vàng leo lét bừng sáng trong phòng, một khuôn mặt với nửa phần bê bết m.á.u thịt bất ngờ hiện ra ngay trước mắt. Yến Thù giật nảy mình, hét toáng lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Yến Thanh, sợ hãi thốt lên: "Ma!"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 186