Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 189

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Biết tính mẹ mình, Tạ Khải nào dám trả lời. Cậu bé lắc đầu, giọng lí nhí đầy rụt rè đáp: "Dạ không ạ."

Bàn tay Vệ Đông đặt lên vai cậu bé, vỗ nhẹ. "Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn Khải Khải sau này lớn lên trở thành một người xuất sắc. Những món đồ chơi bố con mua chỉ mang lại niềm vui nhất thời cho con mà thôi. Những niềm vui phù phiếm đó sẽ khiến con chìm đắm, lâu dần làm mất đi ý chí phấn đấu để trở thành người giỏi giang..."

"Khải Khải có hiểu được tấm lòng của mẹ không?"

Tạ Khải chẳng thích nghe những lời này chút nào. Nhưng nếu cậu bé không nghe lời, mẹ sẽ không vui. Mà mẹ không vui, cậu bé sẽ không được ăn tối, thậm chí mẹ cũng sẽ chẳng thèm để ý đến cậu bé nữa.

Cậu bé gật đầu thật mạnh: "Con sẽ trở thành một người xuất sắc."

Vệ Đông mỉm cười hài lòng, xoa đầu con trai: "Mẹ sẽ giúp con."

"Nào, uống hết ly này đi, tốt cho sức khỏe của con."

Tạ Khải nhìn ly đồ uống bổ dưỡng, một sự kháng cự dâng lên từ tận sâu thẳm trái tim cậu bé. "Mẹ ơi, bố nói không uống cái này cũng chẳng sao mà..."

Thứ nước vừa đắng ngắt vừa sệt, khó nuốt kinh khủng, cậu bé thật sự không muốn uống nữa.

Vệ Đông vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi: "Khải Khải ngoan, con uống vào cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn, mẹ sẽ vui lắm. Mẹ vui mà Khải Khải lại không vui sao?"

Tạ Khải cắn chặt môi, cố kìm nén cơn buồn nôn trực trào, cuối cùng vẫn dốc cạn ly nước uống mà anh ta ghê tởm đến tột cùng.

Vệ Đông mỉm cười hài lòng, cầm chiếc ly rỗng rồi rời khỏi phòng.

Bà ta vừa khuất bóng, gương mặt Tạ Khải liền nhăn nhó như khỉ ăn gừng. Anh ta vớ lấy cốc nước lọc bên cạnh, tu ừng ực mấy ngụm liền. "Khó uống quá đi mất!"

Sau này lớn lên, anh ta nhất định sẽ không bao giờ đụng đến thứ nước quái quỷ này nữa.

Ngày hôm đó, Tạ Khải viết vào nhật ký: [Hôm nay bố mang về cho tôi một món đồ chơi, tôi rất thích nhưng mẹ không thích. Tôi muốn chơi đồ chơi nhưng mẹ không cho, lại còn bắt tôi uống thứ nước rất khó uống. Sau này lớn lên, tôi phải tự mua thật nhiều đồ chơi và không bao giờ phải uống thứ nước khó uống này nữa.]

Đêm đó, Vệ Đông vào phòng sắp xếp sách vở cho Tạ Khải đi học vào ngày mai. Bà ta nhìn thấy trang nhật ký con trai viết hôm nay, ánh mắt lập tức lạnh băng.

Sáng hôm sau, khi Tạ Khải thức dậy, anh ta thấy cuốn nhật ký của mình bị mở ra. Trên trang giấy viết tối qua, bên dưới những dòng chữ chì đen, hai dòng phê bình bằng mực đỏ tươi như d.a.o cứa vào mắt anh ta. Giống hệt như những quyển vở bài tập nộp cho giáo viên chấm điểm ở trường.

Vệ Đông: [Con mà có những suy nghĩ này, tức là con đang bước trên con đường của một kẻ thất bại. Mẹ rất sợ sau này con sẽ trở thành một người tầm thường, vô vị. Hứa với mẹ, đừng bao giờ làm mẹ thất vọng thêm lần nào nữa nhé.]

Tạ Khải siết chặt cuốn nhật ký, cả người run lên vì sợ hãi và khổ sở.

Chứng kiến tất cả những điều này, Yến Thù nén thở, cảm thấy ham muốn kiểm soát của Vệ Đông thật sự rợn người.

Lúc này Tạ Khải vẫn chỉ là một đứa trẻ mà đã bị nhồi nhét tư tưởng phải trở thành người thành công đến mức ấy rồi.

Rất nhanh sau đó, trong giấc mơ, dòng thời gian tua nhanh đến lúc Tạ Khải học cấp ba.

Bố Tạ bệnh nặng, tình hình kinh tế của gia đình ngày càng sa sút. Một vài người quen biết chuyện đã ngỏ ý giúp đỡ, nhưng tất cả đều bị Vệ Đông, người phụ nữ vốn luôn mạnh mẽ, từ chối thẳng thừng.

Bà ta thậm chí còn cự tuyệt cả những người bạn bè, họ hàng muốn đến nhà thăm hỏi.

Cho đến khi bố Tạ qua đời, Tạ Khải hoàn toàn bị Vệ Đông kiểm soát cả về học tập lẫn cuộc sống.

Đêm đó, Tạ Khải trốn trong chăn khóc thầm. Lúc Vệ Đông vào phòng, nghe thấy tiếng khóc nén lại, bà ta nhíu mày bước tới, giật mạnh tấm chăn ra: "Con khóc cái gì?"

Hốc mắt Tạ Khải đỏ hoe: "Bố... mất rồi..."

Nỗi đau buồn hiện rõ trên gương mặt anh ta.

Vệ Đông lạnh lùng quát: "Con là con trai, khóc lóc sướt mướt như đàn bà thì ra thể thống gì nữa?"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 189