" Nhưng cũng không thể chỉ có trừng phạt, phải có phần thưởng phù hợp nữa, phải để nó cảm nhận được tình yêu thương của mình dành cho nó."
Nói đến đây, ánh mắt Vệ Đông dịu đi trông thấy, không còn vẻ nghiêm nghị, sắc lạnh như ban đầu.
Lúc này, Yến Thù xem những lời Vệ Đông nói như những kiến thức trọng tâm cần ôn thi, với tinh thần học hỏi cao độ, cô bé ghi chép cẩn thận từng điều một.
Cô bé thỉnh thoảng lại gật gù, ra chiều hoàn toàn tán đồng với những gì Vệ Đông nói.
Mãi đến khi Yến Thanh bắt đầu thấy buồn ngủ, Yến Thù mới đột nhiên tò mò hỏi một câu: "Cô Vệ ơi, nghe cô nói thì có vẻ cô rất yêu thương con trai mình, vậy tại sao con trai cô lại g.i.ế.c cô ạ?"
Ánh mắt Vệ Đông lập tức tối sầm lại. Đó là một vết nhơ không thể gột rửa, hằn sâu trên lý lịch đứa con trai ưu tú của bà. Một sự thất bại hoàn toàn không thể chấp nhận.
Thấy Vệ Đông không phản ứng, Yến Thù khẽ gọi: "Cô Vệ?”
Gương mặt Vệ Đông chợt tối sầm: " Tôi cũng vẫn luôn muốn biết."
Bà vẫn luôn muốn biết, đứa con trai ưu tú mà bà đã dốc hết tâm sức vun trồng, tại sao lại có thể phạm phải một sai lầm khủng khiếp, không thể cứu vãn đến vậy. Nói đoạn, bà quay sang nhìn Yến Thanh: " Tôi vẫn giữ nguyên yêu cầu cũ, tôi muốn gặp con trai tôi, nói chuyện với nó."
Có lẽ cuộc trò chuyện với Yến Thù đã gợi lại những kỷ niệm xưa cũ với con trai, giọng điệu của Vệ Đông đã dịu đi đáng kể, không còn cứng rắn, ép buộc như những lần trước.
Yến Thanh khẽ nhíu mày, trầm tư một lát rồi cất lời: "Nếu cô thực sự muốn biết câu trả lời, sao không thử một lần bước vào giấc mơ của Tạ Khải mà xem?"
Vệ Đông sững sờ, dường như không thể ngờ lại có cách như vậy.
Yến Thù biết Yến Thanh có khả năng đưa ma vào giấc mơ của người sống nên tò mò hỏi ngay: "Chị ơi, thế chị có thể cho người sống vào giấc mơ không?"
Đoán được ý đồ của cô em gái, Yến Thanh đành chịu thua với cô bé: "Muốn xem thì được thôi, nhưng tuyệt đối không được gây ra bất cứ tiếng động nào."
Yến Thù lập tức cười toe toét, gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy hứa hẹn: "Em hứa chắc chắn sẽ không gây ra tiếng động nào hết!"
Đêm hôm đó, nhờ sự giúp đỡ của Yến Thanh, Vệ Đông đã thành công tiến vào giấc mơ của Tạ Khải.
Yến Thù đứng bên cạnh quan sát và nhìn thấy...
Trong phòng khách, Tạ Khải, khi đó mới bảy tuổi, đang hào hứng chơi món đồ chơi robot mà bố cậu bé vừa mua về. Vệ Đông bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt bà lập tức sa sầm. Bà tiến đến giật phắt lấy món đồ chơi, rồi lườm Bố Tạ một cái sắc lạnh: "Sao anh lại có thể cho con chơi mấy thứ này!"
Nói đoạn, bà quay sang gắt gỏng với Tạ Khải: "Mau về phòng đọc sách ngay!"
Bố Tạ cười xoa dịu: "Chỉ là đồ chơi thôi mà, thằng bé còn nhỏ..."
Nhưng Vệ Đông lại là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo và cực kỳ hiếu thắng, bà cho rằng muốn bồi dưỡng một đứa trẻ ưu tú thì phải rèn giũa từ nhỏ: "Thằng bé bây giờ mà đã ham chơi lêu lổng, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một kẻ thất bại y hệt như anh."
Tạ Khải, mới bảy tuổi, đang trốn trong phòng, áp sát người vào cánh cửa gỗ, cố gắng lắng nghe tiếng cãi vã ầm ĩ bên ngoài. Bố Tạ và Vệ Đông lại một lần nữa tranh cãi nảy lửa về vấn đề giáo dục con cái. Cuộc cãi vã kết thúc khi Bố Tạ tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Tiếng cửa đóng "RẦM!" một tiếng vang động cả căn nhà khiến Tạ Khải giật b.ắ.n mình. Cậu bé luống cuống chạy về bàn học, vội vàng lật sách ra đọc, toàn thân căng như dây đàn, đến thở mạnh cũng không dám.
Tiếng bước chân ngoài cửa vọng lại, Vệ Đông đẩy cửa phòng bước vào. Tay bà bưng một ly đồ uống bổ dưỡng còn bốc hơi nghi ngút đặt xuống bên cạnh tay Tạ Khải.
"Vừa nãy con nghe thấy tất cả rồi đúng không?”
Tạ Khải cắn chặt môi dưới, căng thẳng gật đầu.
"Có phải con thấy mẹ quá nghiêm khắc không?" Do đặc thù công việc giảng dạy, giọng điệu của Vệ Đông vốn đã có phần nghiêm nghị và lạnh lùng, giờ ở nhà cũng khó mà thay đổi thói quen này.