Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 191

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tạ Khải nghiến răng, lặp lại điều vừa nói thêm một lần nữa: "Mẹ, con..."

Lần này, lời còn chưa kịp dứt: "Rầm!" một tiếng, Vệ Đông đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn! "Không muốn ăn nữa phải không? Vậy thì đừng ăn nữa!"

Bà ta đứng phắt dậy, bưng đồ ăn vào bếp, hệt như hồi Tạ Khải còn bé, đổ tất cả vào thùng nước gạo, chỉ để lại bàn ăn trống hoác với những chiếc đĩa không.

"Cái nhà này con không cần nữa phải không, mẹ con cũng không cần nữa rồi, giờ con đủ lông đủ cánh, muốn bay ra ngoài rồi phải không? Mẹ đã vất vả nuôi dạy con thành người như bây giờ, sao con có thể làm mẹ thất vọng đến mức này!"

Tạ Khải ngồi bất động trên ghế, đối diện với bàn ăn trống trơn. Trong thâm tâm, cậu biết rõ mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản này. Tâm trạng cậu trầm hẳn xuống tận đáy: "Mẹ, con cũng cần có không gian riêng."

Vệ Đông đột nhiên cao giọng: "Không gian riêng? Mẹ không cho con không gian riêng sao? Con ở trường, một tuần năm ngày đều ở đó, chẳng lẽ đó không phải là không gian riêng mẹ cho con sao?"

Tạ Khải mím môi, mọi lời đã chuẩn bị sẵn đều bị mẹ bóp nghẹt. Cậu ngẩng đầu nhìn Vệ Đông, khi đối diện với sự thất vọng tột độ trong mắt mẹ, cậu chợt cảm thấy cuộc đời này thật tệ hại hết mức. Cậu mấp máy môi, những lời muốn nói lại chẳng tài nào thốt ra. Cậu nghe thấy giọng mẹ lạnh lùng nói với mình: "Khải Khải, con đã làm mẹ quá thất vọng rồi."

Sau khi Vệ Đông bỏ đi, Tạ Khải ngồi lặng lẽ ở phòng khách suốt đêm. Sự thất vọng của mẹ là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cậu. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, cậu cảm thấy mình như một tội đồ. Trong suốt thời gian đó, Vệ Đông vẫn ra vào đi ngang qua phòng khách nhưng không hề liếc nhìn Tạ Khải lấy một lần. Cả ngôi nhà chìm trong bầu không khí nặng nề đến cực điểm. Cảm giác tội lỗi đè nặng lên Tạ Khải khiến cậu ta không thở nổi.

Đêm đó, khi về phòng, cậu viết vào nhật ký: [Con không nên làm mẹ giận. Mẹ yêu con biết bao, đã làm biết bao điều vì con, thế mà con lại làm mẹ thất vọng. Đây là điều sai lầm nhất con từng làm. Con xin lỗi mẹ, con sẽ cố gắng tốt với mẹ gấp bội, sẽ ở bên cạnh mẹ, làm người con trai ưu tú vĩnh viễn của mẹ. |]

Viết xong, Tạ Khải mang cuốn nhật ký đến phòng ngủ của mẹ. Sáng hôm sau, khi cậu thức dậy, cuốn nhật ký đã trở lại vị trí cũ. Ngoài phòng khách, Vệ Đông đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Tạ Khải cầm cuốn nhật ký lên, vẫn là nét chữ phê bình màu đỏ tươi quen thuộc...

Vệ Đông viết: [Tuy mẹ rất thất vọng vì con có suy nghĩ sai lầm đó nhưng con có thể biết sai mà sửa, nhận ra tình yêu và sự lo lắng của mẹ dành cho con, mẹ rất vui mừng. Mẹ tin con nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất, người con trai ưu tú nhất của mẹ.]

Nhìn những dòng chữ đỏ tươi này, trái tim Tạ Khải đã tê dại từ lâu. Cậu ta lại thỏa hiệp một lần nữa. Đặt cuốn nhật ký về chỗ cũ, cậu bước ra khỏi phòng. Tạ Khải nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ, trên bàn vẫn là bữa sáng quen thuộc mà cậu vẫn thường ăn. Hai mẹ con lại cư xử như trước, không chút rạn nứt, như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.

Chứng kiến đến đây, Yến Thù cuối cùng cũng hiểu tại sao Vệ Đông yêu Tạ Khải đến thế, mà Tạ Khải lại nảy sinh ý định g.i.ế.c người. Cậu ta sống quá ngột ngạt. Hơn hai mươi năm nay, kể từ lúc sinh ra, cậu gần như chỉ sống vì Vệ Đông. Khi bố còn sống, cậu ta còn có chút hơi ấm và tự do. Bố Tạ vừa mất, trong mắt cậu, ngôi nhà này chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch. Trong những ngày tháng sống nương tựa vào mẹ, cậu ta như một con rối bị mẹ giật dây điều khiển: Học đại học nào, chọn chuyên ngành gì, ba bữa ăn gì, kết giao với ai, tiền tiêu vào đâu – những việc trước mẹ quyết định, những việc sau mẹ đều phải biết rõ. Tạ Khải, chỉ là Tạ Khải, con trai của Vệ Đông, chứ không phải là chính cậu ta. Sống cuộc sống như vậy, Tạ Khải sao có thể không suy sụp?

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 191