Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 192

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Năm thứ tư đại học, Tạ Khải như mang hai con người khác nhau. Cậu gần như không thể hòa nhập vào cuộc sống của những người xung quanh nhưng mỗi ngày vẫn phải tươi cười đối mặt với mọi thứ. Sự kiểm soát của mẹ không hề giảm bớt, thậm chí bà ta còn đề nghị đợi cậu ra trường đi thực tập sẽ thuê một căn nhà gần công ty để tiện chăm sóc cậu.

Cuộc sống của Tạ Khải gần như không thấy chút hy vọng nào. Yến Thù với tư cách là người ngoài cuộc nhìn mà cũng thấy tâm lý nặng trĩu.

Hôm đó, Tạ Khải ở nhà, nhìn Vệ Đông đang phơi quần áo trước mặt, trầm giọng nói: "Mẹ..."

"Con muốn chết."

Động tác của Vệ Đông khựng lại, bà ta quay đầu nhìn Tạ Khải: "Con nói gì?"

Cảm xúc của Tạ Khải bình tĩnh đến lạ thường: "Con muốn tự sát."

Sắc mặt Vệ Đông trở nên khó coi, cơn giận bùng lên: "Con có biết mình đang nói gì không?"

Giọng Tạ Khải nặng nề và u uất: "Con khó chịu lắm, con muốn tự sát."

Vệ Đông cười lạnh: “Được thôi, con c.h.ế.t đi, mẹ sẽ c.h.ế.t cùng con, chúng ta cùng c.h.ế.t là xong."

Giờ phút này, trong mắt Vệ Đông, Tạ Khải chỉ đang lấy cái c.h.ế.t để tìm cách thoát ly, để rời xa bà ta. Đối với bà ta, suy nghĩ đó của con trai chẳng khác nào một sự phản kháng tột cùng, một hành vi nổi loạn không thể chấp nhận được: "Con thấy khó chịu, chẳng lẽ mẹ thì không sao? Từ ngày bố con mất, có ngày nào mẹ được sống yên ổn không? Mẹ đã vất vả ra sao, con có hiểu những đắng cay mẹ đã trải qua không?"

"Bây giờ con nói muốn chết, con c.h.ế.t rồi, còn mẹ thì sao? Mẹ phải sống sao đây?"

Nghe những lời của mẹ, ánh sáng trong đáy mắt Tạ Khải hoàn toàn lụi tắt. Hóa ra bao nhiêu năm nay mẹ cũng khổ sở như vậy, không một ngày được an yên. Đã khổ đến mức này, sao cứ phải cố gắng chịu đựng làm gì? Chi bằng c.h.ế.t đi, tìm về với bố, cả nhà có thể đoàn tụ. Lần này, Tạ Khải không cãi nhau với Vệ Đông, thậm chí còn ngoan ngoãn một cách lạ thường, trong mắt Vệ Đông và các bậc trưởng bối khác, cậu ta đặc biệt hiểu chuyện, trưởng thành. Nghe người khác khen mình những lời như hiếu thảo, cậu liền mở ứng dụng mua sắm, âm thầm đặt mua camera giám sát và nhiều dụng cụ khác. Sau đó, cất điện thoại, cậu quay sang cười với các bậc trưởng bối, điềm nhiên đáp: "Tất cả đều là nhờ công lao dạy dỗ của mẹ con đấy ạ."

Tạ Khải đứng dậy, cầm ấm trà, thong thả rót nước mời từng bậc trưởng bối, miệng vẫn nở nụ cười: "Mẹ con đã vất vả nuôi nấng con như vậy, con không hiếu thảo với mẹ thì còn hiếu thảo với ai được nữa ạ?"

Nghe những lời khen ngợi về tài dạy con, Vệ Đông đứng cạnh bên, nụ cười càng thêm mãn nguyện nở rộ trên môi: "Nuôi dạy con trai đúng là một môn học vấn cao siêu, cần phải tỉ mỉ từng chút một, tuyệt đối không được lơ là."

Tạ Khải vẫn đứng sau lưng Vệ Đông, nụ cười ẩn chứa đầy ẩn ý, đáp lời: "Vâng, mẹ con dạy dỗ rất chu đáo. Nếu không có công lao nuôi dưỡng vất vả của mẹ, con đã chẳng có được mọi thứ như ngày hôm nay. Con vô cùng biết ơn mẹ."

Chứng kiến cảnh tượng này, Yến Thù không khỏi rùng mình, sởn gai ốc. Rõ ràng Tạ Khải đã nảy sinh sát ý, thậm chí đang ráo riết chuẩn bị cho một hành động tàn khốc, vậy mà cậu ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không, còn ra sức tỏ vẻ hiếu thảo với Vệ Đông.

Yến Thù tự nhận thấy, ngay cả khi đối mặt với người mình ghét bỏ, cô cũng không thể che giấu cảm xúc điêu luyện đến vậy.

Nhìn Tạ Khải nhấc bổng quả tạ, rồi không chút do dự, hung hăng giáng xuống người Vệ Đông đang cúi gằm thay giày.

Yến Thù như hoàn toàn bị nhấn chìm trong những cảm xúc hỗn loạn của Tạ Khải.

Cậu ta ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không ngừng giáng xuống hơn chục nhát liên tiếp, như thể sợ Vệ Đông chưa c.h.ế.t hẳn mà còn có thể sống sót.

Còn Vệ Đông, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, bà vẫn không thể nào lý giải nổi tại sao đứa con trai mà bà đã dồn hết tâm huyết cả đời để nuôi dưỡng lại có thể đối xử với bà một cách tàn độc đến vậy.

Khoảnh khắc ý thức giật mình quay trở lại cơ thể, Yến Thù nằm vật trên giường, hổn hển thở dốc. Cô đã chứng kiến toàn bộ cuộc sống hơn mười năm của mẹ con Vệ Đông và Tạ Khải, từ khi Vệ Đông còn sống cho đến cái c.h.ế.t của bà, và cả chuỗi ngày phóng túng, nổi loạn sau đó của Tạ Khải.

Uống rượu, sa đà vào các quán bar, thậm chí còn làm người mẫu nam... những việc mà mẹ cậu càng kịch liệt phản đối, cậu ta lại càng cố tình làm một cách bất cần.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 192