Cả Yến Thanh kia nữa, đúng là ngốc không ai bằng. Bị Yến Thù thay thế ở nhà họ Yến bao nhiêu năm, cướp mất bố mẹ, anh trai, cướp đi cuộc sống giàu sang phú quý bấy nhiêu năm trời, vậy mà bây giờ lại thân thiết với Yến Thù như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đúng là đồ mềm yếu vô dụng.
Nếu mình là con gái nhà họ Yến, lưu lạc bao năm mới tìm về được, việc đầu tiên phải làm là tống cổ kẻ giả mạo đã chiếm chỗ của mình đi, sao có thể để nó gai mắt như vậy được.
Tô Triệt cảm thấy hơi bực bội. Chuyện bao lì xì Yến Thù đưa hôm qua đã đủ khiến cậu ta khó chịu rồi, giờ lại phải nghe Hà Nhu khóc lóc kể lể ngay sáng sớm tinh mơ thế này.
Sắp Tết đến nơi, đâu đâu cũng không khí vui tươi rộn ràng, vậy mà chút may mắn đầu năm sắp bị cô ta khóc cho bay biến hết.
Cậu ta muốn bỏ đi nhưng phép lịch sự bao năm không cho phép cậu ta cư xử thô lỗ, đặc biệt là với con gái. Cậu ta đành kiên nhẫn nói với Hà Nhu: "Anh không thiên vị ai cả, chỉ hỏi xem giữa hai người có hiểu lầm gì không thôi."
Hà Nhu mím môi, giọng đầy vẻ bực bội: "Hiểu lầm gì chứ? Chẳng qua là cô ta ngứa mắt em, lúc nào cũng tìm cách gây khó dễ."
Tô Triệt suýt thốt lên "Thù Nhi không phải người như vậy" nhưng kịp nuốt ngược lời vào trong, không muốn gây thêm rắc rối.
Cậu ta mỉm cười: "Ăn sáng chưa?"
Hà Nhu lắc đầu: "Sáng dậy bận tối mắt tối mũi đến giờ, lát nữa còn phải đi sắm đồ Tết cùng bố mẹ, giờ mới có dịp đi ăn đây."
Tô Triệt thành công chuyển chủ đề, gật đầu nhẹ: "Vậy cùng đi ăn đi."
Lòng Hà Nhu lập tức rộn ràng niềm vui thầm kín, đáp: "Vâng ạ."
Cuối cùng cũng thu hẹp khoảng cách với Tô Triệt rồi, chỉ còn một bước nữa là chạm tới thành công.
Cô ta tin chắc, chỉ cần mình kiên trì không bỏ cuộc, sớm muộn gì Tô Triệt cũng sẽ để mắt và dần dần có tình cảm với mình.
Nhà họ Tô không hề kém cạnh nhà họ Yến. Đúng như lời mẹ cô ta dặn dò, chỉ cần sau này cô ta bước chân vào được cửa nhà họ Tô, Yến Thù nhìn thấy cô ta cũng sẽ phải cúi đầu né tránh, làm sao còn dám vênh váo đắc ý được nữa.
Nghĩ đến viễn cảnh đó, lòng cô ta như được chắp cánh, toàn thân cô ta khoan khoái đến lạ.
Cứ như thể đã cảm nhận trước được những ngày tháng tươi đẹp sau này.
Trên đường đi, cô ta nhớ ra chuyện chiếc móc khóa, bèn dò hỏi Tô Triệt: "Anh Tô Triệt, hôm qua hình như em thấy anh mua hai cái móc khóa, xinh lắm. Anh cũng thích thỏ sao?" Vừa hỏi, trong lòng cô ta không ngừng gào thét: "Em đang ở ngay đây này, anh không tặng bây giờ thì còn đợi đến bao giờ nữa chứ..."
Khi nào cô ta dùng được chiếc móc khóa Tô Triệt mua, cô ta sẽ mang đến trước mặt Yến Thù mà khoe khoang một phen, cho Yến Thù tức c.h.ế.t đi được.
Chuyện không hay bị nhắc đến, Tô Triệt khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
Mặt Hà Nhu đỏ bừng lên: "Em hình như thấy anh mua hai cái... Em cũng thích thỏ lắm."
Tô Triệt bình thản gật đầu: "Hôm qua lúc mua anh thấy còn nhiều lắm, em ra đó bây giờ chắc vẫn mua được đấy."
Hà Nhu đứng hình. Cô ta ngơ ngác nhìn Tô Triệt, vẻ mặt hoàn toàn khó hiểu. Lẽ nào cậu ta thật sự không định tặng móc khóa cho mình sao?
Hay là... định đợi mấy hôm nữa, đến Tết mới tặng?
Lúc này, Yến Thù đang ngồi ăn sáng. Thấy Tô Triệt đi vào cùng Hà Nhu, cô bé bực bội lầm bầm nói với Yến Thanh: "Chị xem kìa, cái cô ta lại bám riết lấy anh Tô Triệt kìa."
Yến Thanh thấy bộ dạng tức tối phồng má của Yến Thù, trông như một con hamster nhỏ, môi cong lên thành nụ cười đầy ẩn ý, trêu chọc: "Em khó chịu với hai người họ như vậy, chẳng lẽ em đã phải lòng Tô Triệt rồi sao?"
Yến Thù bĩu môi: "Không có... Em là bất bình thay cho chị thôi mà."
Cái cô Hà Nhu này chẳng lẽ không biết nhà họ Yến và nhà họ Tô có hôn ước hay sao? Nói thẳng ra thì, Tô Triệt chính là chồng chưa cưới của chị còn gì!
Ai đời lại cứ mặt dày mày dạn bám riết lấy chồng chưa cưới của người khác như vậy chứ?
Yến Thanh hơi ngẩn người: "Thay cho chị ư?"
Yến Thù không nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hai người kia. Nếu hai người đó dám có hành động gì vượt quá giới hạn, cô bé sẽ gạch một dấu X thật to vào "hồ sơ" của Tô Triệt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ