Giọng Yến Tu Văn hơi trầm, ấm áp như ly rượu mơ giữa ngày đông giá rét, vang lên ngay sau vành tai Yến Thanh.
"Cậu cả nhà họ Đỗ dùng thơ 'thả thính' con gái nhà người ta, có biết câu tiếp theo của vế thơ mình vừa đọc là gì không?”
Khóe môi Đỗ Phong Thanh vẫn cong lên: "Không cần cậu ba nhà họ Yến nhắc nhở. Chuyện của bọn trẻ, tốt nhất cậu đừng nên xen vào.."
Yến Tu Văn bật cười trầm thấp một tiếng, tiếng cười vụt qua rất nhanh, Yến Thanh còn chưa kịp nghe rõ.
Đến khi nghe rõ lại, vẫn là chất giọng trong trẻo mà ấm áp như rượu mơ kia...
"Bạc đầu nếu tuyết trắng thay được, thế gian này đâu còn kẻ khổ đau."
Vần thơ quen thuộc vang lên, dường như lại khuấy động một đoạn ký ức nào đó. Cánh môi hơi hồng của Yến Thanh mím chặt, không nói lời nào.
Yến Tu Văn nhìn Đỗ Phong Thanh, ánh mắt hơi trầm xuống: "Cậu cả nhà họ Đỗ thích dầm tuyết thì cứ tự nhiên, chúng tôi không tiếp nữa."
Yến Tu Văn vừa dứt lời, Đỗ Phong Thanh đã vặn lại ngay: "Sao cậu biết Yến Thanh không muốn dầm tuyết?"
Yến Tu Văn: "Cô ấy mà muốn sao?"
Yến Thanh chợt im lặng. Trông mình giống con ngốc lắm sao? Có ô không che lại đi dầm tuyết?
Nhưng lúc này, hai đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm, như muốn ép cô phải đưa ra một lựa chọn.
Yến Thanh im lặng một lát, giật lấy cây ô từ tay Yến Tu Văn: " Tôi thấy hai người nói chuyện hợp cạ đấy, cùng nhau dầm tuyết đi nhé. Tôi xin phép đi trước đây."
Nói đoạn, cô bung ô, cứ thế bước đi không ngoảnh đầu lại. Hai người đàn ông đứng sững tại chỗ, ánh mắt giao nhau giữa làn tuyết trắng xóa đang đậu lên tóc và vai áo của cả hai.
Đỗ Phong Thanh khẽ nhếch môi cười khẩy: "Không ngờ Tam thiếu gia nhà họ Yến sau khi nhúng tay vào chuyện của cô ấy lại trở nên thích lo chuyện bao đồng đến vậy."
Yến Tu Văn mím môi, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương: "Thiếu gia nhà họ Đỗ nổi tiếng không gần nữ sắc, sao giờ lại cứ bám riết lấy một cô bé không buông thế này?"
"Chẳng lẽ bác sĩ tâm lý của anh đã chữa khỏi bệnh rồi sao?"
Nghe Yến Tu Văn châm chọc, Đỗ Phong Thanh không những không giận mà còn bật cười khe khẽ: "Nói ra mới thấy thật trùng hợp. Cậu nghĩ xem, những phụ nữ khác tôi còn chẳng muốn chạm vào, vậy mà đứng cạnh Yến Thanh, tôi lại không hề có cảm giác ghê tởm hay buồn nôn đó. Cậu nói xem, đây chẳng phải duyên trời định sao?”
Yến Tu Văn lạnh lùng đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt Đỗ Phong Thanh đặc biệt gai mắt.
“E rằng đó là nghiệt duyên thì đúng hơn."
Ném lại câu nói đầy ám chỉ đó, Yến Tu Văn liền xoay người, không thèm bận tâm đến Đỗ Phong Thanh thêm nữa.
Bên dưới ống tay áo khoác dày, nắm đ.ấ.m của Yến Tu Văn siết chặt. Không ai hay, khoảnh khắc Đỗ Phong Thanh xuất hiện trước mặt Yến Thanh, lòng anh đã hoảng loạn đến tột độ.
Đỗ Phong Thanh đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng đã khuất xa, khó hiểu lẩm bẩm: "Gã này hôm nay có chút khác lạ thì phải?" Anh ta tỏa ra một mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc hơn hẳn, cứ như thể mình vừa làm chuyện gì có lỗi với anh ta vậy. ...
Giữa đêm khuya thanh vắng, Yến Tu Văn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền nhưng đôi mày lại nhíu chặt như có tâm sự.
Trong giấc mơ, khoảng sân vừa tạnh mưa vẫn còn vương vấn hơi ẩm ướt, mờ ảo như sương khói.
Những ngón tay trắng ngần khẽ dừng lại, Yến Tu Văn đặt bút xuống. Khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng dài tay, anh bước ra từ phòng sách. Thấy chiếc xích đu còn đọng nước, anh cầm lấy một miếng giẻ khô, nhẹ nhàng lau sạch.
Đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười ẩn ý: "Nếu hôm nay không chơi xích đu được, không biết cô bé lại giở trò gì đây."
Nụ cười lấp lánh trong ánh mắt anh, có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó rất đáng yêu, ánh nhìn tràn đầy vẻ cưng chiều đến tận đáy lòng.
Đang lau xích đu, anh chợt nghe tiếng bước chân vọng đến từ bên ngoài.
Yến Thanh trong bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, tươi tắn bước vào sân. Vừa thấy Yến Tu Văn, cô liền cười rạng rỡ gọi: "Anh!"
Yến Tu Văn cong môi đáp lại, vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn sang, nhưng nụ cười trên gương mặt anh chợt cứng đờ trong thoáng chốc.
Anh chỉ thấy Yến Thanh đang vui vẻ kéo tay một chàng trai trẻ mặc bộ vest lịch lãm, trông có vẻ lớn tuổi hơn cô một chút, bước thẳng về phía mình.