Trên gương mặt cô nở nụ cười non nớt, đôi mắt trong veo lấp lánh: "Anh, em dẫn một người bạn về nhà chơi đây. Anh ấy rất ngưỡng mộ các bài viết của anh đó!"
Yến Tu Văn chỉ ừ một tiếng, ngữ điệu không chút nhiệt tình.
Chàng trai đó chìa tay về phía Yến Tu Văn, nở nụ cười xã giao: " Tôi thường đọc các bài viết của anh, phải công nhận anh viết rất tài tình."
"Yến Thanh cũng hay nhắc đến anh với tôi, nói rằng cô bé ngưỡng mộ anh hơn bất cứ ai."
Yến Tu Văn nhướng mày, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt, rõ ràng là không vui: "Thật ư?"
Chàng trai trẻ vẫn gật đầu, nở nụ cười tươi tắn. Khi cười, đôi mắt đào hoa dài và hẹp khẽ cong lên, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt lại càng thêm quyến rũ.
"Trước đây tôi đã muốn đến thăm anh rồi nhưng mãi không có cơ hội, quả thật rất ngại."
Yến Tu Văn mím chặt môi, không nói thêm lời nào. Ánh mắt anh lạnh lẽo, trầm xuống, ghim chặt vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.
Đứng cạnh đó, Yến Thanh lúc này mới chợt nhận ra, vội vàng buông tay Đỗ Phong Thanh ra. Cô luống cuống giải thích: "Tụi em chỉ là bạn bè thôi, bạn bè bình thường mà."
Yến Tu Văn không nói thêm một lời. Anh đặt miếng giẻ xuống, xoay người sải bước về lại phòng sách, bỏ lại bầu không khí nặng nề.
Bầu không khí trong sân nhất thời trở nên cực kỳ khó xử.
Yến Thanh ngượng ngùng đến mức hai má ửng hồng, cô khẽ giải thích: "Thật ngại quá, anh trai em bình thường vốn không như thế đâu. Có lẽ hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt cho lắm."
Chàng trai kia cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô đầy thân mật: "Chắc tại anh đến hơi đột ngột. Lẽ ra anh nên báo trước rồi mới đến thăm. Lần sau, anh nhất định sẽ chuẩn bị quà ra mắt thật chu đáo, rồi đường hoàng đến gặp anh trai em."
Má Yến Thanh hơi nóng bừng, nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu: "Vâng."
Sau khi chàng trai kia rời đi, Yến Thanh rón rén bưng một tách trà vào phòng sách. Cô khẽ đặt tách trà cạnh tay Yến Tu Văn, dò hỏi: "Anh, hôm nay anh có chuyện gì không vui sao?"
Đôi môi mím chặt của Yến Tu Văn khẽ mở, buông ra một câu cụt lủn: "Không có."
Nhưng giọng điệu lại rõ ràng mang đầy sự lạnh nhạt.
Yến Thanh khẽ nhíu mày: "Em biết rồi, có phải anh không ưng người bạn em dẫn về hôm nay không?"
Yến Tu Văn vẫn im lặng không đáp.
Nhưng Yến Thanh lại tinh ý nhận ra, động tác tay cầm bút của anh rõ ràng khựng lại trong khoảnh khắc.
Yến Thanh khẽ thở dài, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh bàn: "Em chỉ kết bạn bình thường thôi mà, có làm gì đâu. Anh đừng không vui nữa nhé."
"Với lại, em đã lớn rồi mà, tròn mười tám tuổi rồi đấy. Anh đừng coi em là con nít nữa được không?"
Cô liên tục nhấn mạnh việc mình đã trưởng thành, bởi lẽ cô luôn có cảm giác từ khi được Yến Tu Văn nhặt về, anh vẫn luôn chăm sóc và nuôi nấng cô như một đứa trẻ.
Yến Tu Văn lạnh giọng răn đe: "Em mới mười tám, đúng là cái tuổi non nớt chưa biết nhìn người. Có biết lai lịch người ta thế nào không mà đã tùy tiện làm quen, còn dẫn thẳng người về nhà?"
"Tự cho rằng mình đã lớn rồi, nên không muốn anh quản nữa có phải không?"
Anh nhìn cô gái trước mặt, không biết từ bao giờ, cô đã thường xuyên chạy ra ngoài, thế giới vốn chỉ có riêng anh, nay bắt đầu có thêm rất nhiều người khác bước vào.
Bây giờ, lại còn dẫn người đến tận trước mặt anh.
Yến Thanh bĩu môi kháng nghị: "Em đâu có làm vậy. Em đã tìm hiểu rồi mà... Anh ấy là người của gia tộc họ Đỗ, một gia đình danh giá và rất có học thức."
"Anh thì chẳng có mấy bạn bè lại ít khi ra ngoài, nên em mới nghĩ dẫn bạn về nói chuyện với anh cho khuây khỏa!"
Yến Tu Văn khẽ thở dài, giọng nói chứa đựng sự bất lực: "Anh chỉ sợ em bị người ta lừa gạt thôi. Người đó trông mặt đã thấy không đáng tin rồi."
Yến Thanh lại cười: "Anh ơi, ai lại cứ trông mặt mà bắt hình dong như anh thế? Đâu thể chỉ vì người ta điển trai mà phán ngay là không đáng tin được chứ!"
"Với lại, thật ra thì anh cũng cực kỳ đẹp trai mà, đâu kém ai đâu chứ."
Cô cười tủm tỉm nhìn Yến Tu Văn.
Môi mỏng của Yến Tu Văn khẽ cong thành một nụ cười ẩn ý, đầu bút anh nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi cô: "Còn dám tùy tiện dẫn người về nhà nữa, anh phạt em về nhà riêng của mình đi, một tháng không được bén mảng đến đây."
Khóe môi Yến Thanh cong cong, cô níu lấy cánh tay Yến Tu Văn: "Nhà nào mà của em chứ, nhà của anh chính là nhà của em. Đừng nói một tháng, một ngày cũng không được."