Yến Thù ngồi cạnh Yến Trăn, chỉ ước gì cái cổ mình có thể dài ra thêm chút nữa. Cô bé đành cúi đầu ăn cơm, nhưng mắt thì cứ len lén liếc về phía Yến Thanh và Đỗ Phong Thanh, bụng bảo dạ không biết hai người đó đang nhắn tin chuyện gì mà vui vẻ thế nhỉ?
Vợ chồng nhà họ Tô tối qua đã về căn nhà cũ ở Lăng Hà để thu dọn đồ đạc, riêng Tô Triệt hôm nay vẫn ở lại Yến gia dùng bữa sáng. Cậu ta đang ngồi cạnh Yến Trăn, muốn chủ động bắt chuyện với Yến Thù nhưng lại tuyệt đối không muốn xuống nước trước.
Rõ ràng là Yến Thù đã sai, nếu cậu ta mà mở lời trước thì chẳng phải tự biến mình thành người sai hay sao? Đây là một vấn đề về nguyên tắc, nếu Yến Thù không chịu thay đổi, sau này sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng, Tô Triệt tuyệt đối không thể nhượng bộ dù chỉ một bước.
Thấy Yến Thanh vừa ăn sáng vừa chăm chú nhìn điện thoại, Bà Yến mỉm cười hỏi: "Thanh Nhi, con đang xem gì mà chăm chú thế?"
Yến Thanh lúc này mới cất điện thoại vào túi, đáp: "Dạ có một mẩu tin tức khá hay ho nên con xem kỹ một chút thôi ạ."
Đỗ Phong Thanh ngồi cạnh đó, khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý. Cô gái này nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh dù chỉ một nhịp.
Nghe Yến Thanh nói vậy, gần như tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang. Bà Yến hỏi ngay: "Tin tức gì thế con?"
Yến Thanh mỉm cười, vừa múc cháo vừa thủng thẳng đáp: "Là chuyện về một gã đàn ông si mê một cô gái đến mức theo đuổi tận nhà, bị cô ấy báo cảnh sát và kết quả là bị tạm giam vài ngày ạ."
Nghe đến đây, Yến Thù đang húp cháo suýt nữa thì phun cả ra.
Yến Trăn ngồi cạnh vừa rút hai tờ giấy ăn định lau miệng, giấy còn chưa chạm môi đã bị Yến Thù ngồi kế bên giật phắt lấy.
Yến Tu Văn khẽ nhếch mép cười, ung dung húp cháo, ánh mắt cũng không còn vẻ sắc lẻm, tối tăm như lúc mới nhìn thấy Đỗ Phong Thanh nữa.
Bà Yến dường như đã lờ mờ nhận ra ẩn ý sâu xa trong đó, nhưng lại vẫn chưa thực sự thấu hiểu.
Với tính cách thẳng ruột ngựa của mình, Đỗ Hằng Thanh thì đúng là chẳng hiểu gì thật.
Đỗ Phong Thanh hiển nhiên là đã hiểu nhưng chỉ cười cười: "Không ngờ em cũng quan tâm đến loại tin tức này cơ đấy."
Yến Thanh: "Cũng có theo dõi một chút. Không biết luật sư Đỗ có cao kiến gì về vụ này không?” Cô vừa nói chuyện với Đỗ Phong Thanh, mắt vẫn nhìn bát cháo đang ăn dở.
Rõ ràng đây chỉ là một tin tức bịa đặt nhưng Đỗ Phong Thanh lại đáp lại một cách cực kỳ nghiêm túc: "Nếu là đường đường chính chính đến nhà thăm hỏi, anh nghĩ đó cũng không phải là vấn đề quá lớn."
Yến Thanh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Yến Tu Văn ngồi bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: "Vậy theo ý luật sư Đỗ, anh đồng tình với hành động của người đàn ông trong bản tin đó sao?"
Đỗ Phong Thanh nheo mắt lại: "Cảnh sát Yến chụp mũ tôi hơi quá rồi đấy. Tôi chỉ đang bàn về một cách tiếp cận khác mà thôi, chứ hoàn toàn không tán đồng hành vi của người này."
Những người ngồi xung quanh, chỉ cần không ngốc đều có thể cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng giữa hai người đàn ông này.
Càng về cuối bữa sáng, Yến Thanh gần như chỉ tập trung xem kịch hay.
Lúc từ phòng ăn đi ra, họ tình cờ gặp Hà Nhu đang xách xô nước chuẩn bị lau dọn. Người lớn đã đi trước, lúc Hà Nhu đi ngang qua, xô nước trong tay cô ta cố tình hay vô ý lắc lư mấy cái, vài giọt nước b.ắ.n về phía Yến Thanh. Yến Thanh phản xạ rất nhanh, định lách người sang bên để tránh.
Ai ngờ, Yến Tu Văn và Đỗ Phong Thanh đang đi hai bên cô lại đồng thời đưa tay ra, định kéo Yến Thanh về phía mình để che chắn cho cô khỏi những giọt nước b.ắ.n tới. Nhưng trớ trêu thay, hai người mỗi người kéo một bên, lại vô tình giữ chặt Yến Thanh lại ngay tại chỗ, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ nửa bước.
Kết quả là Yến Thanh, người vốn đã gần tránh được lại bị nước từ chiếc xô đang lắc lư mạnh hơn tạt ướt cả nửa ống quần. Đỗ Phong Thanh: "..."
Yến Tu Văn: "..."
Chứng kiến cảnh tượng này, Yến Trăn lại vô tư phá lên cười ha hả. Tiếng cười của anh ấy lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả những người còn lại.