"Sao họ lại có thể đối xử với chúng ta như vậy được? Chúng ta đã trông nhà cho họ bao nhiêu năm trời, sao họ có thể trở mặt vô tình đến thế?"
Cô ta vừa nói vừa khóc lóc om sòm, chẳng buồn để ý đến những người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt tò mò về phía này.
Thím Hà nghe vậy cũng nhìn sang chồng: " Đúng đấy, ông cứ vào nói lại với bà cụ xem sao. Vốn dĩ chỉ là chuyện trẻ con xích mích nhỏ nhặt, có cần phải làm lớn chuyện đến mức này không?”
"Bà cụ trước giờ vẫn thương Nhu Nhi nhà mình mà. Dù sao con bé cũng là do một tay bà cụ nhìn nó lớn lên. Cứ lựa lời nói khéo léo là được thôi, có chuyện gì to tát đâu mà!"
Hà Nhu đứng bên cạnh vội gật đầu lia lịa, đôi mắt hoe đỏ nhìn bố đầy hy vọng. Cô ta tuyệt đối không thể bị đuổi ra khỏi căn nhà này.
Nếu không, để đám fan trên mạng biết được...
Hậu quả thế nào, Hà Nhu không dám nghĩ tới.
Thấy vẻ mặt chú Hà không còn kích động như lúc nãy, thím Hà cảm thấy le lói hy vọng, liền nói thêm: "Với lại, cái đứa con gái kia của họ cũng mới được tìm về năm nay thôi, có thấy bà cụ nhắc đến mấy lần đâu. Biết đâu bà cụ còn quý Nhu Nhi nhà mình hơn ấy chứ..."
"Bốp!" một tiếng, cái tát như trời giáng của chú Hà in thẳng lên mặt thím Hà. Chú tức đến mức tay run lên bần bật: "Bà tưởng bà là ai hả!"
Thím Hà ôm lấy bên má vừa đau rát vừa nóng bừng, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào chồng: "Ông điên rồi à, dám đánh tôi!"
Thấy bố nổi giận đùng đùng đánh người, Hà Nhu đứng cạnh sợ hết hồn, rụt rè nép sát sang một bên, không dám hó hé gì thêm nữa.
Tính tình chú Hà trước giờ vốn hiền lành, ôn hòa, ai gặp cũng phải khen chú là người tử tế. Bình thường dù có bị đánh, đưa cho chú cây gậy, chú cũng không mảy may nghĩ đến chuyện đánh trả.
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên chú động tay động chân, mà lại là với chính người vợ đầu ấp tay gối của mình.
Chú tức đến nỗi nước mắt chảy dài: "Bà cụ người ta nể tình ông bà nhà họ Hà mình mới chiếu cố gia đình mình thêm một chút. Không mong bà biết ơn báo đáp, bà thì hay rồi, còn dạy con gái cùng nhau được voi đòi tiên! Giỏi lắm cơ, hôm nay còn xách cả xô nước tạt thẳng vào người cháu gái ruột của người ta!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhìn đứa con gái chẳng ra tích sự gì, suốt ngày chỉ mơ tưởng gả vào nhà giàu ngay trước mặt, chú quát: "Ở nhà người ta lâu quá rồi tưởng là nhà mình hả? Có phải ở thêm vài năm nữa, mày còn muốn đổi sang họ Yến để làm con gái nhà người ta luôn không?”
Hà Nhu mím chặt môi, nức nở khóc không thành tiếng, lúc này hoàn toàn không dám hé răng phản bác.
Chú Hà cười lạnh lùng: "Mày có muốn nhận người họ Yến làm bố làm mẹ thì người ta cũng chẳng thèm ngó tới mày đâu!"
Người vây xem càng lúc càng đông, tụ tập lại thành một đám để xem trò cười. Có người còn giơ điện thoại lên quay phim. Hà Nhu sợ hãi, cố gắng né tránh ống kính camera.
Thím Hà đứng cạnh, lòng nghĩ đến chuyện con gái sau này còn phải lấy chồng, nếu danh tiếng bị hủy hoại thì làm sao tìm được nhà môn đăng hộ đối mà gả?
Bà ta vội che chắn cho con gái, quay sang mắng chồng: "Ông nói bậy bạ gì đấy! Tự mình bất tài bị đuổi việc, giờ lại đổ hết lên đầu con gái. Có gì thì cứ nhắm vào tôi này!"
"Người ta bắt nạt con gái, ông cũng không bênh, chỉ biết quát mắng nó. Nó còn bé thế này! Ông tự hỏi lòng mình xem, ông đã dạy dỗ nó được mấy lần?"
"Bây giờ lại ra vẻ làm cha cơ đấy?"
Chú Hà cười khẩy: "Còn bé à? Nó còn dám đi quyến rũ cái thằng Tô kia..."
Chú nói được nửa chừng, nghĩ đến danh tiếng của con gái, cuối cùng không nói tiếp nữa.
"Được! Hai mẹ con bà cùng một giuộc, mặt dày mày dạn cái gì cũng dám nghĩ! Hai người không đi, tôi tự đi!"
Chú Hà tức giận quẳng lại câu đó, chống tấm lưng đau nhức rời đi.
Hà Nhu nép vào lòng thím Hà khóc nức nở, không hiểu tại sao người bố hiền lành tốt tính như vậy lại đột nhiên nổi trận lôi đình. Cô ta vừa bị Yến Thanh tạt nước vào người, mặt bị cào rát, lại còn bị Yến Tu Văn ném ra ngoài khiến m.ô.n.g ê ẩm đến giờ, Tô Triệt thì cũng chẳng thèm để ý đến cô ta nữa. Bao nhiêu ấm ức chất chồng, giờ lại bị nhà họ Yến đuổi đi.