Khi đi ra sân, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình có chút kỳ lạ, không mang theo ác ý nhưng cũng chẳng thể diễn tả thành lời.
Mãi đến khi gần vào sảnh chính, cô mới nhìn thấy bên trong, chú Hà và thím Hà đang ngồi cùng vợ chồng Yến Đình Chu, cả bốn người đang trò chuyện gì đó.
Vẻ mặt thím Hà rõ ràng đầy kích động, như đang oán trách điều gì đó rất gay gắt. Chú Hà ngồi cạnh không thể nhịn được nữa, liền lớn tiếng quát thím Hà, rồi vội vàng quay sang xin lỗi vợ chồng nhà họ Yến.
Còn Yến Tu Văn thì ngồi bên cạnh, tay bưng chén trà, thong thả nhấp từng ngụm, động tác chậm rãi mà toát lên vẻ cao quý.
Ba người Yến Thù, Yến Trăn và Đỗ Hằng Thanh đang lấp ló ngoài cửa sảnh, ra sức hóng hớt câu chuyện.
Chẳng mấy chốc, chú Hà kéo thím Hà rời đi. Lúc lướt qua Yến Thanh, thím Hà lườm cô một cái sắc lạnh. Trong đầu bà ta cứ văng vẳng việc chính cô gái này đã khiến con gái mình mất hết thể diện, chặn đứng con đường phú quý đang rộng mở, bà ta chỉ muốn gào lên chửi rủa.
Thế nhưng, nỗi lo sợ mất đi khoản tiền dưỡng già hậu hĩnh mà vợ chồng ông bà Yến đã hứa cho chồng bà ta đã siết chặt cổ họng. Lúc này, bà ta không dám hé răng nửa lời.
Chú Hà liên tục khom người xin lỗi Yến Thanh: "Cô Yến, thành thật xin lỗi cô. Là do tôi không dạy dỗ con gái đến nơi đến chốn, tôi thay nó xin lỗi cô."
Lưng chú đau nhức không thể thẳng lên được, nhưng miệng vẫn không ngừng lặp lại lời xin lỗi thay con gái: "Thật sự xin lỗi cô..."
Chú Hà rối rít nói lời xin lỗi. Ở tuổi của chú, đáng lẽ chỉ cần làm thêm vài năm nữa là có thể an hưởng tuổi già an nhàn. Vậy mà giờ đây, chỉ vì quá nuông chiều con gái, chú lại đánh mất công việc ổn định, đủ để nuôi sống cả gia đình này.
Dù phải rời đi, nhưng nhà họ Yến vẫn tặng chú một khoản tiền dưỡng già không hề nhỏ. Chú hiểu, ông bà Yến làm vậy là vì nể tình gia đình chú đã một lòng phục vụ nhà họ Yến qua bao thế hệ.
Khi chú dẫn thím Hà ra khỏi cửa, cô con gái của chú đang co ro ngồi xổm trước cổng nhà họ Yến, run lẩy bẩy trong gió lạnh.
Hà Nhu cố gắng vào lại căn nhà quen thuộc nhưng người gác cổng kiên quyết chặn lại.
Vừa thấy bố mẹ từ trong đi ra, cô ta vội vàng bật dậy: "Bố mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Họ không cho con vào!"
"Bố ơi, bố nói họ đi chứ, con sắp c.h.ế.t cóng đến nơi rồi đây này!"
Chiếc quần Hà Nhu đang mặc vẫn còn vương những vệt ẩm ướt.
"Nói? Nói cái gì?” Chú Hà nhìn con gái, tức giận quát lớn: "Tất cả là tại bố quá nuông chiều mày, để mẹ mày nuôi mày thành ra hư hỏng, hợm hĩnh như thế này!"
"Đi! Về nhà! Sau này bố nhất định phải quản lý mày thật nghiêm khắc, để mày không còn gây ra bất kỳ lỗi lầm lớn nào nữa!"
Dứt lời, chú nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái kéo ra ngoài.
Hà Nhu sững sờ, chưa bao giờ thấy bố nổi giận với mình đến vậy. "Về nhà? Nhà chúng ta không phải ở đây sao?”
"Về đâu ạ?"
"Chẳng lẽ là về... quê cũ?" Cô ta mở to mắt nhìn bố mẹ, nét hoảng hốt hiện rõ.
Thấy cả hai im lặng, tim cô ta chợt thắt lại. "Con không về! Con đã sống ở đây từ bé, dựa vào đâu mà bắt con đi chứ? Đây chính là nhà con, con tuyệt đối không đi!"
Thấy Hà Nhu còn định xông vào trong, chú Hà dùng sức kéo mạnh cô ta lại. "Mày làm gì thế! Nhà này là của họ Yến, còn mày họ Hà!"
"Bố mày trước giờ cũng chỉ là người làm việc ở đây, ông bà tổ tiên mày cũng đều làm công cho nhà này..."
"Làm người phải biết điều! Người ta đối tốt với mình, cho mình chỗ ở, đó là vì họ tử tế, không phải để mày được đằng chân lân đằng đầu!"
Hà Nhu bật khóc nức nở. Nghĩ đến cảnh sau này phải sống trong căn nhà ngói cũ nát ở quê, nơi mà mỗi năm cô ta chỉ ghé về một hai lần, cô ta không tài nào chịu nổi.
Từ khi còn bé tí, cô ta đã được sống trong căn nhà cũ rộng lớn của họ Yến. Một ngôi nhà đồ sộ như vậy, bạn bè biết chuyện đều không khỏi ghen tị với cô ta.
Bây giờ lại bị bắt dọn ra khỏi đây, nếu đám bạn bè biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo cô ta đến chết. Hà Nhu hoảng loạn lắc đầu quầy quậy, nhất quyết không chịu đi. "Bố, con đi xin lỗi họ ngay đây. Chỉ là xin lỗi thôi mà, con đi ngay. Bố nói lại với bà cụ đi, chúng ta không chuyển đi đâu hết. Chúng ta đi rồi, ai sẽ trông nom nhà cửa cho họ nữa chứ!"