Yến Thanh nhướng một bên mày, đáp lại đầy thách thức: " Tôi cũng đã xin lỗi rồi cơ mà. Anh lấy tư cách gì mà thay cô ta tính toán với tôi?"
Tô Triệt càng nhíu chặt mày hơn: "Cô vừa xin lỗi vừa tạt nước lên người, cái đó mà cô gọi là xin lỗi ư?"
Thật đúng là tráo trắng thay đen! Quá trơ trẽn!
Yến Thanh khẽ nhếch môi cười khẩy: "Thế thì sao? Chẳng lẽ tôi phải khóc lóc sướt mướt như cô ta, ngồi chờ đại thiếu gia Tô gia như anh đây tới làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"
"Tiếc là tôi không biết khóc, cũng chẳng có số mệnh tốt như cô ta. Chỉ cần rơi vài giọt 'nước mắt kim cương' là đã có người sẵn sàng ra mặt bao che."
Những lời của Tô Triệt lập tức bị Yến Thanh chặn đứng giữa chừng.
Không ai ngờ một người bình thường vốn ít lời như cô lại có thể mở miệng, nói ra câu nào cũng như một nhát d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim đối phương.
Đỗ Phong Thanh đứng cạnh đó, đột nhiên lên tiếng chen vào: "Nếu em muốn khóc, anh..."
Lời còn chưa dứt, anh đã nhận ngay một ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng từ Yến Thanh.
Hiểu rõ tâm trạng Yến Thanh lúc này đang không vui, Đỗ Phong Thanh đành ngậm ngùi nuốt ngược những lời an ủi ấm áp đã chuẩn bị sẵn vào trong.
Lúc này, Hà Nhu đang được Tô Triệt che chắn phía sau, nhìn bộ dạng đầy khí thế và uy h.i.ế.p của Yến Thanh mà hoàn toàn không còn chút nào giống vẻ ngoài dễ bắt nạt mà cô ta từng lầm tưởng. Nhớ lại hai lần ngón tay chạm lướt trên mặt ban nãy, cảm giác như những nhát d.a.o sắc lẻm lướt qua...
Thế nhưng giờ đây, khi cô ta đưa tay sờ lên, gương mặt lại chẳng có vết thương nào, mà quả thực vẫn còn nhói đau.
Hà Nhu thậm chí không thể phân biệt nổi đó là cơn đau thật hay chỉ là ảo giác. Chính vào khoảnh khắc này, cô ta chợt nhận ra Yến Thanh và Yến Thù hoàn toàn khác biệt.
Yến Thù trông có vẻ đanh đá, ghê gớm, nhưng thực chất chỉ như một quả bóng bay xì hơi, chọc nhẹ một cái là vỡ tan tành.
Còn Yến Thanh thì luôn giữ nụ cười trên môi, không hề nổi giận, nhưng...
Hà Nhu bắt đầu cảm thấy rợn người, nhất là khi đối diện với đôi mắt ấy, cô ta có cảm giác như mọi tâm tư đều bị nhìn thấu rõ mồn một. Yến Thù đứng kế bên chỉ biết trầm trồ thán phục. Từ trước đến nay, cô bé cứ ngỡ chị mình hiền lành, dễ bắt nạt, đến tận hôm nay mới vỡ lẽ ra người dễ bị bắt nạt hóa ra chính là mình.
Nếu là cô bé bị Hà Nhu tạt nước kiểu đó, chắc cũng chỉ biết chửi vài câu, rồi Hà Nhu khóc lóc, người xung quanh khuyên can, thế là mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Khi Yến Thanh quay bước rời đi, Đỗ Phong Thanh tặc lưỡi hai cái rồi lững thững đi theo sau. Đi ngang qua, anh vỗ vai Tô Triệt, thấp giọng nói: "Này nhóc con, nếu thật sự có vấn đề thì nên đi khám mắt đi, chữa sớm biết đâu còn cứu vãn được."
Sau khi mọi người đã tản đi, Yến Tu Văn hướng ánh mắt về phía Hà Nhu đang đứng co rúm sau lưng Tô Triệt, rồi thong thả bước đến gần cô ta.
Tô Triệt nhíu mày thật chặt, tưởng Yến Tu Văn định gây khó dễ, liền đứng chắn trước mặt: "Chú út Yến, đây đúng là nhà họ Yến, nhưng dù có muốn ức h.i.ế.p người khác thì cũng nên có giới hạn thôi chứ!"
Đôi môi mỏng vốn đang mím chặt của Yến Tu Văn khẽ nhúc nhích, giọng nói lạnh đến thấu xương: "Đã biết đây là nhà họ Yến thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi, hay là muốn đợi tôi đích thân ra tay?"
Dù mấy ngày nay Tô Triệt đã nhận thấy mối quan hệ đặc biệt thân thiết giữa Yến Tu Văn và Yến Thanh, nhưng vì Tô gia và Yến gia là bạn bè lâu năm, anh ta không thể ngờ chú út lại có thể nói những lời khó nghe đến vậy chỉ vì Yến Thanh.
Hà Nhu đứng phía sau, người co rúm lại. Trong số đông người nhà họ Yến, người cô ta sợ nhất chính là vị chú út này – một kẻ tuyệt đối không nể nang bất cứ ai.
Tô Triệt nhíu chặt đôi mày, quay đầu liếc nhìn Hà Nhu một cái đầy ẩn ý, rồi cuối cùng vẫn quyết định rời đi, không chọn cách đối đầu trực tiếp với Yến Tu Văn.
Gia phong nhà họ Tô không cho phép anh ta tỏ ra vô lễ với trưởng bối.
Ánh mắt cầu cứu của Hà Nhu từ phía sau hoàn toàn bị Tô Triệt phớt lờ. Nhìn người vừa che chở mình đã quay lưng bước đi, rồi lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm từ Yến Tu Văn đằng kia, tim cô ta đập thình thịch, căng thẳng đến tột độ.
Vừa mới bị Yến Thanh hù dọa một trận, giờ mặt vẫn còn nhói, lại phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy của Yến Tu Văn, khí thế của cô ta hoàn toàn bị đối phương áp đảo. Hà Nhu thậm chí muốn bỏ chạy, nhưng hai chân cứ run lẩy bẩy như bị đổ chì, không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tiến lại gần mình...
Hà Nhu sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra, suýt nữa thì tè cả ra quần.
Yến Thanh thay một chiếc quần mới, tâm trạng lúc này mới khá hơn được đôi chút.